XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-04-03 00:05:38
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai đùa giỡn trong phòng một lúc mới cùng ngoài, đến thẳng nhà Tần Hùng ăn sáng.
Tuy trời còn sớm nhưng những rảnh rỗi đến, cũng mười mấy hai mươi .
Tần Hùng quan hệ với trong làng, nhiều giúp đỡ, nhà việc vui, đến phụ giúp, ăn tiệc cũng đông.
Bữa sáng bày ba bàn.
Trong làng câu nệ nhiều, bữa sáng thế cũng phân bàn, Tần Tiểu Mãn cạnh Đỗ Hành.
Ăn sáng xong, Tần Tiểu Mãn liền việc vặt, giúp nhặt rau rửa rau.
Còn Đỗ Hành thì giao việc nhẹ nhàng, cửa nhà chính đặt một chiếc bàn nhỏ, bàn bày sắn bút mực.
Hắn phụ trách ghi chép lễ vật và thu tiền mừng.
Đến giờ Ty, khách khứa lục tục kéo đến, cần ai dẫn dắt nhắc nhở, họ tự động tiến đến chỗ quản lý sổ sách.
“Năm cân gà mái, hai mươi quả trứng gà.”
Đỗ Hành chấm mực, cây bút lông trúc trong tay uyển chuyển linh hoạt, vài nét chữ ngay ngắn hiện sổ lễ.
Tuy đến mừng hẳn hiểu hết những chữ đó, nhưng cũng cảm thấy chữ của Đỗ Hành .
“Nghe Tiểu Đỗ chữ, ngờ chữ còn đến thế!” “Đại nương quá khen.” Đỗ Hành khách sáo đáp.
“Chữ to thì , cái quái gì.”
Người đàn ông cạnh phụ nữ lầm bầm một tiếng, thấy Đỗ Hành ghi xong lễ mừng liền kéo vợ sang chỗ khác.
Đỗ Hành cụp mắt xuống, mỉm để tâm.
“Chữ thì đấy, nhưng thi đậu công danh ?”
Nghe , Đỗ Hành ngẩng đầu lên, đàn ông trung niên bàn, sững .
Người đàn ông chắp tay lưng, cổ nghiêng, ánh mắt xuống sổ lễ.
Mái tóc đen điểm vài sợi bạc, chải chuốt gọn gàng, cài một chiếc trâm ngọc đỉnh đầu.
Trang phục cho thấy ông thường, nhưng Đỗ Hành chắc chắn từng gặp bao giờ.
Muốn khách sáo chào hỏi một tiếng, nhưng nên gọi thế nào. Đang chần chừ thì thấy tiếng gọi vui vẻ từ phía : “Đường thúc!” “Mãn ca nhi, lâu ngày gặp, hình như cao hơn một chút nhỉ.”
Tần Tiểu Mãn bưng một ít trái cây từ trong bếp , định bụng mang cho Đỗ Hành ăn, tới thấy đường thúc đến.
“Cũng chỉ cao hơn một chút thôi mà, đường thúc thật tinh mắt.” “Tết , nhị thúc con cũng lên thành, con ?”
Tần Tiểu Mãn nhớ chuyện lúc , mặt đỏ, tim đập, : “Đầu năm con cảm nặng, nên ngoài .”
Nói xong, tiến lên khoác tay Đỗ Hành, sang Tần Tri Diêm : “Đường thúc, đây là tướng công của con, Đỗ Hành, chắc thúc gặp bao giờ.”
“Tướng công, đây là đường thúc mà kể với .”
Đỗ Hành bừng tỉnh, vội vàng dậy cung kính hành lễ với đàn ông, theo Tần Tiểu Mãn gọi một tiếng “Đường thúc”.
Tần Tri Diêm đánh giá Đỗ Hành từ xuống , : “Quả nhiên là tuấn tú lịch sự. Trước khi hai con thành cũng định đến, nhưng nha môn đang xử án, thể rời , lỡ mất dịp gặp cháu rể .”
“Thật là đứa trẻ ngoan, chữ lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-66.html.]
“Đường thúc quá khen, chữ của con cũng chỉ tạm , đủ trình độ .”
“Diêm tam nhi, quản sổ sách hôm nay của mời tồi chứ hả?”
Tần Hùng lớn từ bên cạnh tới. Ông và Tần Tri Diêm là cùng bối phận, thời trẻ thiết, tuy hiện giờ Tần Tri Diêm việc ở nha môn huyện, nhưng khi chỉ hai , Tần Hùng vẫn gọi ông bằng cái tên ở quê.
“Tên tiểu tử nhà ngươi thật, hôm nay đón con dâu, còn mời quản sổ tài giỏi.”
Hai kịp thêm mấy câu, những dân trong làng đến dự tiệc thấy Tần Tri Diêm liền xúm , ai nấy cũng gọi “Chủ bộ đại nhân” thật thiết.
Tần Tri Diêm ít khi về quê, càng ít khi tham gia tiệc tùng, nhưng ông cũng hề tỏ vẻ kiêu ngạo, vẫn trò chuyện với dân làng, hỏi han tình hình mùa màng.
Dân làng nhân cơ hội hỏi Tần Tri Diêm một chính sách của nha môn, dò hỏi xem năm nay thuế má tăng , khi nào nha môn sẽ cứu trợ dân nghèo,…
Tần Tiểu Mãn chen chúc nữa, nhét trái cây lấy từ bếp miệng Đỗ Hành.
Người đến , Đỗ Hành đưa tay đỡ lấy, ngượng ngùng nuốt xuống.
Một lúc , Tần Tiểu Mãn bưng cho Đỗ Hành một chén . Cô dâu là làng bên, đoàn đón dâu ít nhất mất hơn một tiếng mới đến nơi.
Đoàn đón dâu sẽ xuất phát buổi chiều, đến nhà gái đúng lúc.
Tần Tiểu Mãn thích náo nhiệt, quan hệ với Tần Vĩ, nên tham gia đoàn đón dâu, vội vàng theo .
Đỗ Hành còn trông coi sổ sách nên thể xem náo nhiệt. Đoàn đón dâu , ở cũng vắng phân nửa.
Hắn bưng chén lên định uống một ngụm thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng :
“Con là Đỗ Hành ?”
“Vâng.” Đỗ Hành Tần Tri Diêm: “Đường thúc đón dâu ?” Tần Tri Diêm lắc đầu, Đỗ Hành hiểu ý.
Một vị chủ bộ như ông, tuy quan lớn, nhưng thường xuyên tiếp xúc với huyện lệnh, địa vị so với dân thường cao hơn nhiều, về quê dự tiệc hương là nể mặt lắm , chắc chắn sẽ vất vả đón dâu.
Đỗ Hành bê một chiếc ghế, tự rót một chén mời Tần Tri Diêm .
Tần Tri Diêm dân làng vây quanh cả buổi sáng, cũng chút khát nước, liền xuống, bưng chén Đỗ Hành rót lên uống.
“Con là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
Uống xong, Tần Tri Diêm mới mỉm chuyện với Đỗ Hành.
Tuy thời gian tiếp xúc ngắn, nhưng Đỗ Hành vẫn cảm nhận sự khác biệt của Tần Tri Diêm so với những trong làng. Ông giống như những dân quê chất phác, toát lên vẻ nho nhã của sách.
Tần Tri Diêm dường như cũng ấn tượng về Đỗ Hành.
“Cha của Mãn ca nhi khi còn sống với . Ông giống Tần lão nhị, thích leo trèo trộm trứng chim, tính tình trầm . Ta và cha của Tiểu Mãn hồi nhỏ đều học, học ở trường làng bên cạnh, lên huyện học.”
Tần Tri Diêm chậm rãi : “Ông sớm thi đậu đồng sinh, thật sự là mầm mống , chỉ là khi cưới vợ thì ở nhà lo việc đồng áng, còn lên huyện nữa. Sau khi cha nhỏ của Mãn ca nhi mất, ông cũng còn thiết tha học hành. Rồi đó …”
Nói đến đây, ông ngừng , ánh mắt như chút ươn ướt, nhưng nhanh chóng che giấu , Đỗ Hành với ánh mắt hiền từ: “Con . Nếu đại ca còn sống, nhất định cũng sẽ thích con con rể.”
Đỗ Hành gì, chỉ khẽ gật đầu với Tần Tri Diêm.
“Ta thấy chữ của con, , còn hơn cả học trò trong thư viện. Nếu từng sách, dự định thi cử ?”
Đỗ Hành đáp: “Con cũng ý định đó, nhưng nhà còn ruộng vườn cần chăm sóc, hơn nữa việc học hành tốn kém ít, nếu bây giờ dồn hết tâm sức việc thi cử thì áp lực kinh tế trong nhà sẽ lớn.”