Mấy ngày nay, Tần Tiểu Mãn cùng Đỗ Hành đến nhà Tần Hùng để phụ giúp việc cỗ bàn, mượn bàn ghế của bà con lối xóm.
Thỉnh thoảng, cùng đồng xem xét hoa màu.
Ruộng vườn trong nhà nhiều, mỗi nom cũng mất kha khá thời gian.
Mỗi đồng, Đỗ Hành đều gặp cảnh trong thôn cãi cọ, đấu võ mồm, khi thì nhà kêu gà nhà giẫm lên hoa màu, khi vịt nhà nọ chạy ruộng nhà .
Trong thôn, những chuyện cỏn con cứ lặp lặp .
Hai vợ chồng trẻ đồng cũng chỉ vì lo lắng gia cầm của trong thôn giẫm đạp lên hoa màu nhà . Cãi một trận thường cũng chẳng giải quyết gì.
Mạ non những thửa ruộng màu mỡ lớn nhanh như thổi, xanh mướt và khỏe mạnh.
Mạ ruộng cằn tuy cao bằng mạ ruộng màu mỡ, lá cũng dài bằng, nhưng dù cũng đang lớn.
Tần Tiểu Mãn rõ là do đất cằn bỏ hoang nhiều năm, nay khai khẩn nên mới tươi như là vì nguyên nhân nào khác, dù mạ lên là vui .
Đỗ Hành hỏi: “Chẳng lẽ nhờ bón phân cho ruộng mà mạ mới tươi như ?”
Tần Tiểu Mãn đáp: “Được , , công lao của cả đấy.”
Hai cùng dọc bờ ruộng, đến xem khu đất cằn lớn nhất nhà , ước chừng ba mẫu.
Tần Tiểu Mãn : “Nếu năm nay ruộng mà cũng mùa, thu ba thạch lương thực thì mấy.”
Một mẫu ruộng màu mỡ thường cho thu hoạch hai thạch lương thực, nếu mùa còn nhiều hơn, nhưng ruộng cằn thì kém một nửa là chuyện thường.
Tần Tiểu Mãn bao giờ kỳ vọng quá nhiều mảnh ruộng cằn nhà , chỉ mong bằng một nửa ruộng màu mỡ là mừng .
Hai đến xem mảnh ruộng lớn nhất, từ xa, Đỗ Hành thấy vài ruộng, đang chỉ trỏ bàn tán điều gì đó.
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, vội vàng chạy tới. “Chậm thôi!”
Đỗ Hành gọi với theo, vội vàng đuổi theo. “Ồ, Mãn ca nhi đến đấy .”
Vợ của Triệu lão tam bên bờ ruộng, chống nạnh, đang thở hổn hển chạy tới, bà hất hàm : “Mạ nhà ngươi vàng lá kìa.”
Tần Tiểu Mãn chẳng buồn để ý đến giọng điệu chế giễu của mụ đàn bà , vội vã chạy bờ ruộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-63.html.]
Mảnh ruộng , và Đỗ Hành ngày nào cũng đến xem, thứ nhất là ruộng bậc thang cao, ở tít đầu nguồn nên gia cầm chạy đến đây , yên tâm.
Mấy hôm nay đến, hôm nay , lá mạ vốn xanh mướt giờ xuất hiện những vệt vàng trắng, gần như khắp cả ruộng đều như .
Mạ bệnh thì chậm lớn, những lá mới mà còn thấp bé hơn mạ ở ruộng khác.
Một mảnh ruộng lớn như khiến Tần Tiểu Mãn c.h.ế.t lặng.
Nếu cứ thế , đừng ba thạch lương thực, liệu thu hoạch gì còn .
“Ruộng lớn , chắc cũng ba mẫu đấy. Giờ bệnh hết cả , đây.” Vợ Triệu lão tam khoanh tay, với mấy hàng xóm đang xem ruộng cùng: “May mà nhà Mãn ca nhi ruộng nhiều, chứ nếu là nhà khác thì chỉ nước lên chùa thôi.”
“Haiz, Mãn ca nhi, mạ nhà ngươi tính giờ? Theo thì lúc nên gieo nhiều như , tham thì thâm, cứ trồng mấy ruộng màu mỡ là đủ ăn .”
Tần Tiểu Mãn đang buồn phiền, liền trừng mắt vợ Triệu lão tam: “Chuyện nhà cần bà lo, lo chuyện nhà bà .”
“Đứa ca nhi tính tình lớn quá nhỉ, ý hỏi han mà ngươi hung dữ cái gì!”
Vợ Triệu lão tam chống nạnh, ưỡn n.g.ự.c định cãi tiếp thì Đỗ Hành chạy đến, vội vàng kéo Tần Tiểu Mãn về phía .
“Nếu thích mát, thì cũng đừng trách khác năng khó .”
Đỗ Hành giữa hai , cao lớn, vợ Triệu lão tam dù đanh đá đến mấy, ngước lên cũng thấy thấp bé hơn hẳn.
Dù cũng ngại đôi co với đàn ông, mụ cũng dám ưỡn n.g.ự.c lên dọa nữa.
Mụ hừ một tiếng: “Ỷ đông h.i.ế.p yếu, hai vợ chồng nhà các đúng là bắt nạt khác.”
“Ruộng nhà các , coi như bỏ !”
Vợ Triệu lão tam chậc lưỡi hai tiếng, Tần Tiểu Mãn giơ tay định đánh, Đỗ Hành giữ chặt: “Kệ bà , đừng để ý.”
Tần Tiểu Mãn tức đến hai má đỏ bừng, cuối cùng cũng Đỗ Hành giữ , đánh với mụ : “Cầu trời khấn phật cho hoa màu nhà bà đừng chuyện gì đấy!”
Vợ Triệu lão tam tuy tức vì mắng hai vợ chồng, nhưng thấy ruộng nhà họ bệnh thì trong lòng hả hê. Lần , ít trong thôn đem chuyện cỗ bàn hai nhà so sánh, mụ sớm ấm ức trong lòng. Nay thấy mạ nhà Tần Tiểu Mãn bệnh, cơn tức mới tiêu tan, thể vui cho .
Mấy hàng xóm đang xem an ủi Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành vài câu: “Ruộng cằn thiếu dinh dưỡng, cây mạ thường vàng úa.”
“Hay là bón thêm phân xem , tuy mua phân bón, nhưng vẫn hơn là mất trắng cả mùa.”