Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-04-02 00:10:03
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai cùng chọn quà tặng mừng cưới cho con trai cả nhà họ Tần. Ví dụ như chăn đệm, bộ đồ ăn,… vân vân.

Tần Tiểu Mãn nghĩ hình như trai cả của ý định phân gia nên tặng chăn đệm bộ đồ ăn vẻ thích hợp.

khi nhà khác cưới mà một mang đồ riêng đến cũng lắm, ít nhất tự sắm một món đồ gì đó cho đôi vợ chồng son.

“Chăn đệm khả năng là nhà Tứ thúc tặng .” “Vậy định tặng gì?”

Tần Tiểu Mãn nhất thời khó xử.

Đỗ Hành bảo: “Nàng dâu mới gả về đây, đầu tiên đến nhà chồng mới, trong lòng chắc chắn sẽ chút sợ hãi và bỡ ngỡ. Mua đồ tặng nàng cho đúng ý, như sẽ hiểu rằng cùng thế hệ nhà họ Tần đều tính.”

Tần Tiểu Mãn vỗ đùi : “Vẫn là nghĩ chu đáo.”

Hai liền đến cửa hàng vải, mua bốn miếng vải , hai miếng màu sắc tươi sáng dành cho nam, hai miếng màu sắc nền nhã hơn dành cho nữ.

Ngoài , họ còn đặt mua một chiếc gương lược, bên trong kèm theo một đồ trang điểm dành cho phụ nữ.

Tần Tiểu Mãn từng sử dụng gương lược, từng thấy thứ , mặc dù Tần Tiểu Trúc một chiếc.

Cậu lật xem một lúc, thấy nhiều loại gương lược như lược gỗ, dây cột tóc, trâm gỗ,…và còn mấy hộp son phấn.

Dù gì thì bốn miếng vải và một chiếc gương lược cũng tốn gần 400 đồng.

Đỗ Hành tính toán, tuy đủ trả nợ từ hồi hai họ nừng tiệc, nhưng hai biểu cũng ba đứa con, cưới vợ chắc chắn cũng mừng.

Tính tính thì đưa .

Kiếm mấy chục đồng nhưng tiêu hết mấy trăm đồng, Tần Tiểu Mãn mua thịt để hoành thánh nữa.

Cậu định mấy ngày sẽ ăn uống tiết kiệm để đến lúc đãi tiệc sẽ đỡ thèm hơn.

Trưa đó, hai mua hai chiếc bánh lớn, lái xe bò khỏi thành ăn trưa.

“Để đánh xe nhé, hét to cả buổi sáng , thấy xanh xao .”

Tần Tiểu Mãn kéo dây dắt trâu, thấy cả hai tay Đỗ Hành đều tê cóng nên nghĩ chắc Đỗ Hành đánh xe lắm .

Thực cũng thấy loại việc thô thiển cần Đỗ Hành , nhưng nếu Đỗ Hành , cũng cản.

Vì thế, và Đỗ Hành đổi chỗ cho .

Đỗ Hành nắm dây cương, lập tức cảm nhận một sức mạnh kéo mạnh lao về phía , vội vã buộc chặt sợi dây thừng hơn vì sợ trâu sẽ giật đứt dây cương và chạy mất.

Không ngờ chú trâu to mạnh hề nhúc nhích.

Hắn thuận tay cầm lấy cành trúc bên cạnh đánh nhẹ m.ô.n.g con trâu, nhưng nó vẫn yên nhúc nhích.

“Có nó đói ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-62.html.]

Tần Tiểu Mãn Đỗ Hành bối rối buồn .

“Chàng đánh nhẹ như thì nó chứ!”

Đỗ Hành đỏ mặt, thế là giơ cây roi tre lên quất mạnh một cái, từ miệng con trâu phát một tiếng “mu”, con trâu vung đuôi, dang chân, chạy ào về phía .

Hắn sức mạnh của con trâu giật lùi về phía một bước, may mà vòng eo ngăn nên ngã xuống khỏi xe kéo.

Tần Tiểu Mãn : “Nhìn xem , trâu lời .”

Đỗ Hành thấy Tiểu Mãn đến mức ngã ngã , đưa tay che miệng Tiểu Mãn: “Không .”

Lòng bàn tay chạm một sự mềm mại, cảm giác tê dại lan tỏa khắp , giật vội vàng dịch mắt chỗ khác, dám Tiểu Mãn.

“Có đau ?”

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành nhúc nhích, còn đầu ngơ với thì vội kéo tay Đỗ Hành .

Trên lòng bàn tay một vết răng hằn sâu, làn da trắng nõn ửng hồng. Cậu vội vàng vuốt ve bàn tay Đỗ Hành.

“Ta chỉ cắn nhẹ thôi, mà da mỏng thế , dùng sức bóp mạnh cũng thấy thô ráp .”

Tần Tiểu Mãn thì thầm nửa ngày trời nhưng Đỗ Hành thấy một chữ nào.

Đến tận khi giọng mềm mại của Tiểu Mãn, giọng nhỏ nhẹ hỏi rằng: “Giận ?”

Đỗ Hành l.i.ế.m môi một cách vô thức: “Ừ.” “Ta đùa tí thôi mà, đừng giận nhé.”

Tần Tiểu Mãn ôm tay Đỗ Hành lòng , dịu dàng dỗ dành Đỗ Hành. Đỗ Hành mới : “Thế thì dạy đánh xe, sẽ giận nữa.”

“Được thôi, cũng đấy. Con trâu ngoan ngoãn, dễ đánh lắm, chỉ là như ngựa la hung dữ thôi, đừng sợ, cứ mạnh tay đánh là .”

Hai đánh xe trâu, cọ xát đường mất một lúc lâu, đến lúc mặt trời sắp lặn, Đỗ Hành cũng thể tự đánh xe trâu một .

Hắn vui mừng, một chút cảm giác thành tựu, kéo dây cương với Tần Tiểu Mãn: “Bây giờ hiểu tính tình của con trâu , vụ thu hoạch, cũng thể xuống đồng cày bừa.”

Tần Tiểu Mãn dựa xe kéo, gì.

Đỗ Hành thấy vẻ hốt hoảng của Tần Tiểu Mãn, còn tưởng Tiểu Mãn tự hào về .

“Sao thế?”

Đỗ Hành duỗi tay nhẹ nhàng chọc eo Tần Tiểu Mãn: “Ta đánh xe ?”

“Tốt, học nửa tiếng là thể đánh xe , lắm.”

Hai về đến nhà, thời gian cũng còn sớm nữa.

Họ dỡ hàng, Đỗ Hành mang măng bán còn chế biến. Măng hôm qua đặt bếp hấp giờ mềm và thoát hết nước, chỉ cần đem phơi nắng thêm hai, ba ngày là thể cất .

Hôm nay, khi qua tiệm tạp hóa nhỏ, Đỗ Hành hỏi giá, hiện tại măng khô bán với giá sáu, bảy đồng một cân, đến lúc đó thể mang măng khô bán.

Buổi tối, Đỗ Hành xào một đĩa măng xuân, dù thịt nhưng rau xào cũng đủ ăn hết mấy bát cơm.

Loading...