Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-04-02 00:10:01
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời tiết măng xuân nhiều, coi như là của quý núi.

Nhà Tần Tiểu Mãn rừng trúc, trong bộ huyện, nông dân cũng ít nhiều rừng trúc.

Hai xe bò trong thành, dọc đường đều thấy rải rác bán măng.

Đỗ Hành hỏi thăm giá cả, liên tục hỏi mấy chỗ, đều chỉ từ hai đồng đến ba đồng, giá cả rẻ, rẻ hơn măng đông của ngon vật lành tới gấp đôi.

rẻ cũng lý do, măng xuân lượng nhiều, dễ thu hoạch, một cái thể so với mấy cái măng mùa đông.

“Chúng cứ bán hai đồng một cân , đừng thách cao giá.”

Những bán rong trong thôn thường bán với mức giá , bán ba đồng thì thường là những mua từ trong thôn đem bán tại các quán rau quen thuộc.

Tần Tiểu Mãn đồng ý, hai chậm rãi xe bò, cần gánh gánh nặng khắp nơi, cũng cần thuê quầy hàng.

Vừa cho trâu rao hàng, bán măng chở măng . “Măng xuân ngon đây, măng xuân mới đây!”

Tần Tiểu Mãn ở mép xe, chống nạnh bắt đầu rao lớn, cảm thấy ngượng ngùng.

Đoàn về phía , náo nhiệt thể tả, nếu mà rao nhỏ thì sẽ thấy.

Đỗ Hành vội vã kéo lấy sợi thừng dắt trâu, sợ động đến xe đẩy khiến Tiểu Mãn ngã.

Hắn gào to hết cổ lên, còn những bán rong khác cũng hét lớn hơn nữa, chẳng khác nào một cuộc chiến tranh khói đạn.

Hét mãi vẫn khách.

Đỗ Hành thấy cách bán đồ lời lời thế e là dễ dàng, nếu như vật gì đó truyền phát tin âm thanh to hơn thì mấy.

Hắn mơ màng nghĩ, ngẩng đầu thấy hiệu sách bên phố.

Tần Tiểu Mãn rao đến khản cả cổ, thụp xe kéo, chuẩn lấy bình hồ lô uống nước ấm.

còn tìm thấy bình, nó đưa tới, nắp cũng mở sắn. Tần Tiểu Mãn với Đỗ Hành, ngẩng lên uống mấy ngụm nước ừng ực. “Đệ nghỉ một lát, để rao hàng.”

Tần Tiểu Mãn uống xong nước, dùng tay áo lau miệng, : “Chàng da mặt mỏng, chuyện nhỏ nhẹ, rao to lên như .”

“Không , .”

Đỗ Hành hiểu rõ là Tiểu Mãn sẽ cho rao hàng, thấy cứ như cô nương e lệ .

“Vậy thì cầm cái thử xem.”

Tần Tiểu Mãn cúi xuống, thấy Đỗ Hành luộm thuộm cầm bìa cứng tròn giống như cái loa.

Một đầu nhỏ, một đầu to, giống như cây túp đầu.

Đỗ Hành chỉ cho cách dùng: “Đưa miệng đầu nhỏ để .”

Tần Tiểu Mãn thấy tiếng ồm ồm từ bìa cứng truyền , nhưng đúng là âm thanh vẫn lớn hơn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-61.html.]

Cậu cảm thấy lạ, vội vàng lấy thử nghiệm rao to lên.

Quả nhiên, nhỏ nhưng âm thanh phát to như bình thường.

Âm thanh thực sự lớn thì còn kiểm chứng, nhưng những phố thấy Tần Tiểu Mãn chống nạnh, một tay cầm ống giấy rao to thì cảm thấy lạ.

Ba, bốn vây quanh hỏi: “Đây là cái gì thế?” “Măng xuân mới đây, mới đào núi, hai đồng một cân.”

Đỗ Hành thấy đến xem, vội vàng chạy chào hàng. “Sao măng tươi mà bán hai đồng một cân thế?”

“Không , lột vỏ thì hai đồng. Để tươi như để giữ độ tươi ngon, ngươi chọn xong chúng sẽ lột cho.”

“Sao mà đắt quá .”

“Cô nương , ngươi thật thà phết, mấy bán rong bên ngoài chỉ hai đồng thôi.”

Đỗ Hành thấy lời qua tiếng , xem càng đông thì sự quan tâm của càng cao.

“Chúng lột vỏ bằng tay, giữ gìn tươi ngon như thế , nhưng những bán bên ngoài mất công lột vỏ bằng tay , bọn họ chỉ cần lọc măng là xong, như thế thì măng còn lâu mới hỏng.”

“Phải đó, măng tươi ngon thế , chắc chỉ cần lọc chừa phần ngon thôi.”

“Nói cũng đúng. Có chặt c.h.é.m thì mua cái tươi ngon về vẫn hơn là mua cái lọc sắn ở ngoài .”

Đỗ Hành thấy dễ bán nhỉ, lý do đưa cho mấy bà nội trợ tin phục.

Hai bận rộn cả tiếng đồng hồ, lúc mặt trời lên thì khách hàng cũng ít dần.

Xe trâu chất cả trăm cân măng, rá măng lột vỏ cũng đầy một rổ lớn, thậm chí còn thừa hai, ba cái măng vụn vặt thể bán .

“Bà ơi, mấy cái là măng lột vỏ, để lâu sẽ tươi ngon . Cháu bán cho bà một đồng một cân nhé.”

Vị bà lão mua măng ai cũng mang theo rổ, chỉ còn một bà lão bên xe trâu, Đỗ Hành bán cho bà măng với giá một đồng một cân.

Trước đó, vì khách nên Đỗ Hành đồng ý, nhưng thấy bây giờ còn ai, mới : “Tính bà cũng quen , bán nửa cân cho bà với giá một đồng. mà bà đừng với khác nhé.”

“Được, !”

Đỗ Hành bỏ nửa quả măng còn rổ của bà, đưa tiễn khách cuối cùng rời cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay tệ lắm, chúng bán 63 văn.”

Đỗ Hành giọng thấy Tần Tiểu Mãn xe kéo, rao to lột măng, mồ hôi trán thấm ướt tóc mai.

Hắn đưa khăn cho Tiểu Mãn lau mồ hôi trán, công sức uổng phí.

“Tuy bằng bán dưa muối kiếm bộn như , nhưng đây cũng là đầu tiên bán măng.”

Tần Tiểu Mãn cất hết tiền đồng túi tiền, đưa cho Đỗ Hành cầm. Cậu vui vẻ : “Đi, phố dạo chơi.”

Loading...