Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-04-02 00:09:29
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy mắt chỉ mặc áo vải thô, tay áo còn miếng vá lớn, nhưng dáng vóc vẫn nổi bật.

Giọng nhỏ nhẹ, khoan thai, thấy như gió xuân mơn man.

Tần Tiểu Trúc bỗng thấy ngại, vội đưa chiếc rổ tay: “Hái ít hoa hòe, cha sai mang sang cho ngươi.”

“Cảm ơn.”

Đỗ Hành khách khí nhận lấy.

Tần Tiểu Trúc nhíu mày, gì, chạy mất. Đỗ Hành định mời uống nước.

Hôm nay nhà Tần Hùng cũng đang bận gieo ngô. Ruộng nhà nhị thúc cũng ít hơn nhà Tiểu Mãn.

Dù nhân khẩu đông nhưng Lý Vãn Cúc và Tần Tiểu Trúc ít ruộng, chủ yếu lo cơm nước, giặt giũ cho cả nhà.

Tần Hùng khắp nơi mổ lợn lên thành bán thịt, thể rời con trâu nhà , vì mấy chục mẫu ruộng phần lớn do em nhà họ .

Mỗi nhà mỗi cảnh, tuy Tần Hùng và bận xuể thì cứ sang nhờ, nhưng Tần Tiểu Mãn vẫn tự lo liệu, phiền đến nhà nhị thúc.

Đỗ Hành mang rổ hoa hòe thơm ngát nhà, nghĩ sẽ món hoa hòe xào trứng.

Hôm đám cưới Tiểu Mãn, bà con mang biếu nhiều trứng gà. Mùa xuân cày cấy vất vả, Tần Tiểu Mãn mỗi sáng đều luộc hai quả ăn, bây giờ vẫn còn kha khá.

Trứng gà, trứng vịt để lâu. Ăn hết còn hơn để hỏng.

Gần trưa, Đỗ Hành xắt xong thịt khô thì thấy tiếng chuyện rì rầm ngoài ngõ. Biết là về, vội bưng chậu nước sân.

“Xong việc ? Mau rửa tay .”

“Mãn ca, nhà ngươi sướng thật, tướng công ở nhà lo toan. Không như nhà , về nhà y như ông tướng, ì ghế, gọi ăn cơm chắc thèm nhúc nhích.”

Làm việc cả buổi sáng, mấy cũng thiện hơn.

Tần Tiểu Mãn cũng ngại khen Đỗ Hành: “ , tướng công đảm đang lắm!”

Đỗ Hành mỉm , xoa đầu ca nhi, nhận lấy cái cuốc: “Đừng dùng từ linh tinh.”

Tần Tiểu Mãn hích hích, mời rửa tay. Tranh thủ lúc đó, Đỗ Hành múc canh bát, bưng nhà chính.

Tần Tiểu Mãn rửa tay xong cũng chạy phụ dọn cơm, mời nhà uống nước.

Mấy rửa tay ngoài sân ngửi thấy mùi thịt thơm phức, cả năm đôi khi mới ăn thịt một , thèm nhỏ dãi từ lâu.

Ở nhà khác vẫn giữ khách khí, nhưng thấy Tần Tiểu Mãn niềm nở, chẳng câu nệ nữa.

Lên bàn, thấy một nồi cơm tẻ lớn, chỉ thịt khô, mà còn một đĩa gan lợn, thêm một đĩa hoa hòe xào trứng.

“Tiểu Mãn, nhà ngươi lắm món quá!”

“Chỉ vài món đơn giản thôi, đừng chê. Mọi vất vả , cứ tự nhiên nhé!”

Lời Tần Tiểu Mãn chỉ là xã giao.

Thịt khô là món hiếm, chỉ vì mùi thịt thơm ngon mà còn vì ướp thịt khô dùng muối, coi như hai thứ quý kết hợp thành một món, một miếng là ngon lắm .

Huống chi thịt khô nhà họ Tần còn miệng.

Vài đều thuộc hộ nghèo trong thôn, bữa nay như ăn Tết.

Bụng thể chứa ba bát cơm, nhưng ở nhà khác tiện ăn lắm, thịt và cơm đều ăn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-60.html.]

Một bữa cơm thiết đãi thịnh soạn như , chủ nhà khen hào phóng, sẽ tận tâm hơn, về nhà khen chủ nhà bụng, hiếu khách, việc càng sắn lòng giúp đỡ.

Người khác thấy tiếng đồn xa cũng dễ nhờ vả.

Còn khách đến ăn cũng ý tứ, ăn nhiều chủ nhà chê , tưởng tham ăn gọi nữa, ăn ít quá thì chủ nhà nghĩ tiếp đãi chu đáo.

Tóm , ăn một bữa cơm cũng lắm điều học.

Đỗ Hành chuẩn cơm nước tươm tất, khách đến ăn thoải mái, bữa cơm diễn vui vẻ, chủ khách đều hài lòng.

Ăn cơm trưa xong, mấy nghỉ một lát ngoài sân, đợi Tần Tiểu Mãn mở lời thì họ giục xuống ruộng việc.

Ăn no , ngại lâu, chỉ thêm chút việc cho bõ.

Tần Tiểu Mãn đành dẫn ruộng. Thật cũng chẳng còn việc gì nhiều.

Gieo hạt ngô, tiên dùng phân chuồng trộn với bùn ẩm, vo thành viên như viên bánh trôi xếp thành hàng, đặt hạt ngô lên .

Đợi hạt ngô nảy mầm, dài chừng hai tấc thì đem những “viên bánh trôi” ruộng cấy.

Làm như hạt ngô dễ hư hại, mau lớn.

Hôm nay chủ yếu là gieo hạt, ruộng của Tần Tiểu Mãn rộng nên vo nhiều “bánh trôi”.

Mọi lên tiếng, Tần Tiểu Mãn đành dẫn họ ruộng.

Đỗ Hành dọn dẹp xong trong nhà cũng ruộng nốt việc còn .

Tối nay cần tiếp khách, trưa còn thừa cơm thịt, chỉ cần hâm nóng ăn, cần vất vả nữa.

Hắn tính bón nốt phân cho hai mẫu ruộng, bón sớm gặp mưa, khô dầu phân hủy ngấm xuống đất, đất sẽ mau màu mỡ hơn.

Đang hăng say, bỗng nhiên eo ai đó huých nhẹ hai cái. “Sao đây?”

Tần Tiểu Mãn phun ngọn cỏ đuôi chó trong miệng: “Dĩ nhiên là xong việc gieo hạt mới xem chứ.”

“Nhanh ?”

“Mọi hăng say lắm, nên xong sớm.”

Tần Tiểu Mãn cầm sọt khô dầu của Đỗ Hành lên ngửi, lúc nãy từ xa tưởng là phân trâu, thầm nghĩ nhiều phân trâu thế, nhưng ngửi thấy mùi thơm, mới là khô dầu.

“Chàng lấy , dùng cái bón ruộng ?”

Đỗ Hành kể chuyện mua khô dầu. Tần Tiểu Mãn tròn mắt: “Chàng mua những năm văn một sọt!”

“Sao ?”

Tần Tiểu Mãn nhẩm tính, hình như mua một gánh nước phân cũng mười văn, nhưng cái nhiều dinh dưỡng như nước phân .

Nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc của , Đỗ Hành : “Khô dầu , bã mè, bã củ cải thì nhiều dinh dưỡng nhất, kế đến là bã cải dầu.”

Tần Tiểu Mãn từng cái thể bón ruộng, bèn bốc một nắm lên, giũ , lập tức thấy vài con giun bò lúc nhúc.

“Chàng bón là bón , dù cũng rẻ hơn nước phân.”

Tuy quá tin tưởng lý thuyết trồng trọt của Đỗ Hành, nhưng tướng công thì cũng chỉ một, còn trai như hoa.

Một thư sinh trắng trẻo nho nhã như , đáng lẽ ở thư viện đèn sách, ấm cung phụng, thế mà còng lưng bón phân nắng, dù sai, Tần Tiểu Mãn cũng chiều theo.

Tần Tiểu Mãn giúp Đỗ Hành bón nốt cho mẫu ruộng còn , dọc đường hết khô dầu, chạy sang nhà bá Cát vác thêm hai sọt nữa.

Loading...