Đầu tháng ba cảnh sắc tươi , nhà nhà đều khẩn trương gieo hạt. Việc đầu tiên là chuẩn ruộng mạ.
Hạt thóc từ khi gieo trồng đến khi chín trải qua bốn bước, đầu tiên là ngâm hạt giống, tiếp theo mới gieo mạ.
Trước khi gieo, dùng lúa cán để bao bọc hạt thóc ngâm trong nước, đợi đến khi hạt nảy mầm, mới đem hạt giống rải đều lên ruộng nước cày bừa kỹ càng, mảnh ruộng gọi là ruộng mạ.
Chờ mạ cao chừng một tháng thì nhổ lên cấy sang các ruộng nước khác. Sau khi cấy mạ, chờ đến mùa thu lúa chín thì gặt.
Tháng ba là thời điểm gieo mạ.
Phu phu Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành rải hạt giống nảy mầm xuống ruộng mạ, năm nay ấm áp nên tỉ lệ nảy mầm khá cao, hầu như hạt nào cũng nảy mầm.
Một mẫu ruộng mạ chỉ mất nửa ngày là xong. Gieo mạ xong lo thời tiết chuyển lạnh, sâu bệnh.
Thời nilon để che ruộng mạ giữ ấm và ngăn chim chóc ăn mạ non.
Đặc biệt là những ngày mới gieo, hạt thóc mới nảy mầm trắng nõn nà, chim chóc thích mổ.
Lúc nhờ xua đuổi chim chóc, nhưng thể canh ruộng cả ngày, vì cánh đồng bát ngát xuất hiện nhiều bù , giữa ruộng, lay động theo gió xua đuổi chim chóc.
“Mãn ca nhi, năm nay hai vợ chồng định một mẫu ruộng mạ , định cấy bao nhiêu ruộng ? Đến lúc đó mạ nhà đủ, chắc sang nhà mượn đấy.”
“Tướng công bảo xong đủ cấy , tổng cộng cũng gieo nhiều.”
“Một mẫu mạ đủ cấy cho hai ba mươi mẫu ruộng, nhà hai mươi mẫu, thế nào cũng đủ . Mạ cấy thể dày quá, nếu sẽ ảnh hưởng đến , đất đủ dinh dưỡng thì thu hoạch sẽ kém.”
Người đàn ông trung niên : “Đệ cho mượn mạ thì cứ , chỉ đùa thôi mà, thì gì căng thẳng thế!”
Người đàn ông nhạo một tiếng.
Nhìn đôi vợ chồng trẻ rải mạ xong bận rộn việc luống đất ven ruộng, ông tinh mắt thấy bao tải đựng hạt giống rau, bèn chân trần lội ruộng qua.
“Đây là Khổng thúc.”
Thấy đàn ông, dù khó chịu, Tần Tiểu Mãn vẫn giới thiệu với Đỗ Hành.
Đỗ Hành lễ phép chào hỏi.
“Ây dà, đây chẳng là thư sinh , ngờ cũng ruộng đấy.” Khổng Chiếu Tường tiến gần: “Năm nay thiếu hạt giống rau , chất lượng đấy.”
Vừa bốc một nắm hạt giống rau: “Ui chao, hạt giống thật, mua trong thành là của nhà để dành ?”
“Mua trong thành.” Đỗ Hành thành thật , điều chút nào cũng sẽ mở miệng xin hạt giống.
Khổng Chiếu Tường giả điếc, định bỏ hạt cải dầu túi: “Nhà trồng cải dầu bao giờ, năm nay cũng gieo thử vài hạt xem .”
“Thúc trồng thì mau mua hạt giống, lỡ mất thời vụ thì trồng .”
Tần Tiểu Mãn nhanh tay chộp lấy tay Khổng Chiếu Tường, giữ chặt buông.
Khổng Chiếu Tường bóp đau, đành thả hạt giống về.
Tiểu Mãn lúc mới buông tay, Khổng Chiếu Tường vội xoa xoa tay: “Tay ca nhi nhà ngươi còn khỏe hơn cả trâu, chỉ đùa thôi mà, thích láng giềng cả, keo kiệt thế.”
Người đàn ông hậm hực bỏ , ruộng mạ nhà việc.
Đỗ Hành nhíu mày: “Đây là thúc tham lam, nhỏ nhen mà kể ?”
“Còn ai đây nữa, còn ở gần nhà , phiền c.h.ế.t . Chúng canh chừng cẩn thận, kẻo lão ăn trộm mầm đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-57.html.]
Đỗ Hành ca nhi đang bực bội, : “Không đến mức thế.”
“Đấy là thấy đức hạnh nhà lão . Đã lười còn tham lam.” Tần Tiểu Mãn mắng: “Mọi đều bận rộn gieo mạ, lão vẫn còn cày ruộng.”
“Huynh xem ruộng nhà lão , nước cũng chẳng bao nhiêu, gọi là ruộng nước mà gọi là ruộng cạn. Năm nào cũng mất mùa kêu ca đất đai bạc màu, cũng xem bản .”
Đỗ Hành vỗ lưng Tần Tiểu Mãn: “Được , đừng giận, mặc kệ lão . Ta đất xong , thể gieo hạt giống rau.”
“Ừ.”
Tần Tiểu Mãn gieo hạt, Đỗ Hành phủ lên một lớp đất mỏng. Hai bận bịu đến tận chiều muộn mới xong việc trở về.
Đầu xuân ngày dài, Tần Tiểu Mãn giục Đỗ Hành về phòng nghỉ ngơi, ruộng đồng xong xuôi thì còn việc “vợ chồng” .
Qua hai hôm, ban đêm một trận mưa xuân lất phất kéo dài hơn một canh giờ. Hôm , Tần Tiểu Mãn tỉnh dậy khi trời sáng.
“Con lợn nhỏ mua năm ngoái thể xuất chuồng , hôm nay đón về.” Vừa mặc áo quần Tần Tiểu Mãn với Đỗ Hành.
Đỗ Hành ngáp một cái, véo nhẹ eo Tần Tiểu Mãn: “Đưa trâu chở chứ, cõng nặng lắm.”
Tần Tiểu Mãn rụt eo né tránh, nắm lấy tay thon dài của Đỗ Hành: “Eo còn đau, đêm qua cũng chỉ đỡ hơn chút thôi.”
“Thế , đêm qua thế mà.”
Tần Tiểu Mãn vội cãi, đảo mắt một chút, bò lên n.g.ự.c Đỗ Hành: “Lần ở .”
“Hả?”
Đỗ Hành bật dậy, Tần Tiểu Mãn nghiêm túc, do dự một lát mỉm .
Xem là mùi đời , tên ca nhi . “Hả gì chứ, ?”
Đỗ Hành véo má Tần Tiểu Mãn: “Được.”
Tần Tiểu Mãn thấy đồng ý, vui vẻ hôn lên trán Đỗ Hành một cái: “Dậy thôi!”
Hai ăn sáng xong dắt trâu nhà dân trong thôn bắt một đôi lợn con, hết gần một ngàn văn.
“Nuôi hai con lợn đến Tết, vỗ béo chút bán , những gỡ vốn mà còn lời kha khá.”
Năm ngoái chỉ nuôi một con, năm nay đất đai mở rộng, gia súc cũng nhiều thêm, hài lòng.
“Tết đến lạp xưởng nhé, nhị thúc bảo hôm nọ gặp đường thúc ở trong thành, ông khen lạp xưởng đầu năm chúng biếu ngon.”
“Được.”
Hai đang chuyện thì Đỗ Hành thấy nước ruộng ven đường vẻ sâu hơn so với khi mưa: “Ta xem ruộng mạ nhà thế nào.”
“Mưa nhỏ hôm qua hề gì .”
Tuy , Tần Tiểu Mãn vẫn dừng xe bò, cùng Đỗ Hành xem ruộng mạ.
“A! Sao nước ruộng cạn thế !”
Chưa đến ruộng, Tần Tiểu Mãn hét lên, từ xa thấy nước ruộng nhà cạn chỉ còn lớp bùn mỏng, tin, vội vàng chạy bờ ruộng xem, quả nhiên nhầm.
“Đêm qua trời mưa, nước ruộng những nhiều mà ít !” “Thì ruộng nhà ngươi nước quá nhiều vỡ bờ ruộng đấy .”
Một giọng vang lên, Tần Tiểu Mãn mới thấy hai vợ chồng đang gieo hạt ở mảnh ruộng phía chỗ bờ ruộng vỡ, chính là thúc và tiểu thúc của .