Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-04-02 00:08:07
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm xuống, Tần Tiểu Mãn rửa mặt xong liền chui chăn.

Cơm tối hai ăn thịt xào, theo thường lệ, Tần Tiểu Mãn buổi tối chắc chắn vài việc mới chịu nghỉ, bằng cứ thấy áy náy vì bữa ăn .

hôm nay khác thường.

Ngày thường vẫn là Đỗ Hành về phòng , ở bên ngoài lượn lờ nửa ngày mới về, hôm nay dặn dò Đỗ Hành ủ ấm giường cho .

Đỗ Hành chút tâm tư nhỏ của , trêu chọc, để về phòng , còn rửa mặt xong khóa cửa cẩn thận mới .

Vừa nhà thấy nghiêng giường, chăn trùm kín cổ, hai mắt dõi theo .

Như thể một chú cún con đang chờ vuốt ve.

Đỗ Hành cởi áo ngoài, Tần Tiểu Mãn lên giường rời mắt. “Huynh…” Đỗ Hành nhất thời nghẹn lời: “Hiểu ?”

Tần Tiểu Mãn vội vàng : “Trước đây từng ai với những điều , chẳng gì cả, cho sớm hơn?”

Đỗ Hành xoa tóc Tần Tiểu Mãn: “Ta cứ tưởng .”

Hắn trong chăn ấm, tiện tay kéo Tần Tiểu Mãn đang định dậy xuống .

“Lần đầu gặp , bạo dạn, thường xuyên động tay động chân, chẳng lẽ hiểu? Hửm?”

Tần Tiểu Mãn im lặng, nếu nam nhân và ca nhi thể mật như , lẽ chẳng đối xử với vô tư vô lo như thế.

“Cha nhỏ mất sớm, cái gì cũng chỉ sơ sơ.”

Tần Tiểu Mãn vươn tay từ trong chăn , xắn tay áo lên, để lộ cổ tay. “Huynh xem.”

Đỗ Hành nắm lấy cánh tay màu lúa mì, ngày thường việc khỏe, cánh tay áo ngoài che vô cùng mảnh khảnh.

Nốt ruồi đỏ nhỏ như cánh hải đường cổ tay thu hút ánh mắt , lòng bàn tay khỏi lướt nhẹ qua.

Khác với làn da bóng loáng, nghĩ đây là nốt ruồi đỏ đặc trưng của ca nhi, vuốt ve khỏi nảy sinh chút ý nghĩ ái mộ.

“Ta thấy nốt ruồi khi thành vẫn còn, cứ tưởng vấn đề, nếu hôm nay gặp Thu Nguyệt – con gái Thôi đại phu, chắc vẫn chẳng gì.”

Đỗ Hành nhẹ nhõm thở , may mà gặp nhà đại phu: “Sau chuyện gì thì với , chúng cùng giải quyết, là phu quân của , ngoài.”

“Ừm.”

Tần Tiểu Mãn trong lòng ấm áp, cọ cọ mặt Đỗ Hành.

Chưa để Đỗ Hành kịp đắm chìm trong đó, Tiểu Mãn lấy từ gối cuốn sách dày cộm ban ngày xem.

“Ta ít chữ, hôm nay cũng xem hết sách , nhưng nhiều chữ nhận , hai hàng chữ mà mười mấy chữ lạ, kẹp ở giữa nên hiểu nổi.”

Tần Tiểu Mãn mở sách : “Huynh dạy ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-55.html.]

Đỗ Hành lúng túng, đó từng Tần Hùng Tiểu Mãn từ nhỏ thích học, nay chủ động yêu cầu dạy chữ, cũng coi như là hiếm thấy.

Hơn nữa còn ôn tồn nhỏ nhẹ cầu xin như , chỉ thể đáp: “Được.”

Tần Tiểu Mãn nép lòng Đỗ Hành, nghiêng mở sách, dáng vẻ chăm chú như học sinh.

Đỗ Hành cùng Tần Tiểu Mãn nghiêng, tay vòng qua eo .

Tiểu Mãn im lặng chuyện với , ánh mắt từ đỉnh đầu ca nhi lặng lẽ dừng trang sách.

Thời niên thiếu cũng từng trốn trong chăn cầm điện thoại xem chút “phim ảnh”, nhưng học cùng khác mà đó yêu, mức độ kích thích quá.

Đỗ Hành đỏ mặt, định mặt .

Góc áo kéo, ngón tay ca nhi đang học hành chăm chỉ dừng trang sách: “Hai chữ là gì? Nhiều nét quá, .”

“…….”

“Huynh mau lên!”

Đỗ Hành đỏ mặt hai chữ khó , nhưng sự thúc giục, vẫn thốt .

“Liếm mút.”

Tần Tiểu Mãn như đang suy nghĩ điều gì: “Mút thế nào, ghi chú giải thích rõ ràng ở đây cho dễ hiểu? Cha ngày xưa sách đều ghi chú bên cạnh.”

Đỗ Hành lời “chỉ trích” hùng hồn, ho khan một tiếng: “Đây là sách đắn, thể giống sách thánh hiền Tần .”

Tần Tiểu Mãn khẽ hừ một tiếng, dán mắt trang sách. Chẳng mấy chốc: “Vậy còn cái , đỉnh cái gì?”

Đỗ Hành mấy chữ “chống đối”, “thọc rút sách, há hốc miệng thở dốc, thật sự nên lời, ngậm miệng , đồng thời nhắm mắt.

Tần Tiểu Mãn hiểu ý, đợi mãi thấy Đỗ Hành trả lời, đầu, thấy nhắm mắt, đánh một cái: “Làm gì , ngủ!”

Đỗ Hành hai má nóng bừng, đột nhiên mở mắt: “Tiểu Mãn, cho dù mấy chữ là gì, cũng hiểu nghĩa .”

Tần Tiểu Mãn nhíu mày: “Huynh coi thường ?”

“Sao thể, chỉ là nghĩ cách để hiểu rõ.”

“Hửm?” Tần Tiểu Mãn mở to mắt: “Vậy sớm!”

Đỗ Hành ho nhẹ, chuẩn tinh thần cho đối phương: “ mà… Ta cũng là đầu chuyện , ít kinh nghiệm, nếu đau hoặc như ý, thì bỏ qua cho.”

Tần Tiểu Mãn chớp mắt, trong đầu hiện hình ảnh hai tiểu nhân quấn quýt, kịp đồng ý , bắt đầu hành động.

Đây là đầu thấy Đỗ Hành vội vàng việc gì đó.

Loading...