XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-03-28 08:09:16
Lượt xem: 4
Đỗ Hành đến đây đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn cùng Tần Tiểu Mãn lên huyện thành.
Hôm nay đúng ngày mười bốn, mai là rằm tháng Giêng, qua rằm thì coi như tết nhất đã qua, cũng có nghĩa là mọi người nên trở lại làm việc, nên hôm nay người lên thành khá đông.
Sáng sớm, Tần Tiểu Mãn chuẩn bị xong xuôi, hai người ra đầu làng đón xe bò lên huyện.
Trên xe đã có vài người, đều là dân các làng ven đường cái quan, đàn ông ngồi một bên, phụ nữ và ca nhi tự động ngồi bên kia.
Lúc hai người lên xe, vừa hay mỗi bên còn một chỗ trống, mỗi người ngồi một bên.
Đỗ Hành vừa lên xe đã lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ được khâu chỉn chu, là hắn tự tay làm, vừa vặn bằng bàn tay, có thể mang theo bên người.
Hắn lật xem lại những món đồ cần mua, sợ bỏ sót thứ gì. “Chàng trai kia là ai vậy? Sao trước giờ chưa thấy, đẹp trai quá.”
“Trông như thư sinh ấy nhỉ, cực khổ vậy mà trên xe bò cũng còn đọc sách.”
Tần Tiểu Mãn chỉnh lại khăn quàng cổ, nghe hai cô gái bên cạnh xì xào bàn tán, mắt cứ liếc qua Đỗ Hành ở bên kia.
Tuy cậu không nghe rõ hai người nói gì, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn người đối diện, cũng đủ hiểu, chàng trai như khổng tước lạc vào bầy gà, làm sao tránh khỏi bị người ta ghen tị.
Tần Tiểu Mãn xị mặt, đột nhiên đứng dậy, làm hai cô gái giật mình. “Nhích qua chút, ta muốn ngồi đây.”
Đỗ Hành đang cầm sách, bất chợt người ngồi đối diện đã kè sát bên cạnh, hắn
đành phải nhích vào trong. “Làm gì đấy!”
Người đàn ông ngồi cạnh bị xô, bực bội quát.
Tần Tiểu Mãn trừng mắt nhìn lại, chưa kịp mở miệng thì người đàn ông kia thấy là cậu liền im bặt.
“Ta xem huynh xem cái gì.”
Tần Tiểu Mãn lại cười tít mắt, tựa sát vào Đỗ Hành.
Đỗ Hành không hiểu chuyện gì, cứ tưởng cậu lại giở trò, bèn đưa cuốn sổ cho cậu xem cùng.
Tần Tiểu Mãn nào có tâm trí xem sổ sách, cậu nghiêng đầu nhìn cuốn sổ trên tay Đỗ Hành, nhưng ánh mắt lại khiêu khích nhìn sang bên kia.
Thấy rõ chàng trai đã có chủ, mấy cô gái bên kia bĩu môi, như thấy hoa tươi cắm bãi phân trâu, tự động xị mặt.
Huyện thành vẫn còn không khí tết, giấy đỏ trên cửa sổ vẫn còn mới tinh, đèn lồng xung quanh cũng chưa được tháo xuống.
Nghe nói rằm có hội đèn lồng, bên sông còn có nhà buôn lớn bao thuyền b.ắ.n pháo hoa, náo nhiệt và đẹp mắt lắm.
Nhưng những người nhà quê như họ chắc không có dịp xem. “Huynh thật sự muốn mua trâu làm sính lễ cho ta à?”
Qua cổng thành, Tần Tiểu Mãn vẫn không dám tin, hỏi lại lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-41.html.]
Trước khi lên huyện, Đỗ Hành có nói muốn mua sính lễ cho cậu, tuy chưa nói rõ là gì, nhưng cậu vẫn vui đến mức mất ngủ cả đêm, cứ giục hắn lên thành chọn lựa.
Lúc nãy trên xe bò, cậu ngồi cạnh hắn, thấy thứ đầu tiên ghi trong cuốn sổ là “trâu”.
Cậu tuy chữ nghĩa không nhiều, nhưng mấy chữ đơn giản này vẫn nhận ra, nhất thời không thể tin nổi.
Trâu, bò, lừa, là những gia súc quan trọng đối với nhà nông, trong đó trâu là quý giá nhất, cả làng đếm trên đầu ngón tay cũng được.
Con trâu nhà nhị thúc là mua từ lúc còn là nghé, giá rẻ hơn trâu trưởng thành nhiều, nhưng nuôi lớn cũng tốn kém không ít, tác dụng của nó thì ai cũng rõ.
Chở đồ tiện lợi, đi đâu cũng đỡ phải đi bộ, đến mùa còn có thể cày ruộng, Tần Tiểu Mãn ao ước có một con trâu đã lâu.
Nhưng giá nó không hề rẻ, mười mấy lạng bạc là ít, tuy biết tác dụng của nó lớn, nhưng người thường ai nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Thà dành tiền cưới vợ còn hơn.
Ai được người ta mua trâu cho mình, niềm vui ấy ai cũng hiểu.
Vì thế biết được ý định của Đỗ Hành, cậu mới phải hỏi đi hỏi lại cho chắc chắn. “Ừ, ta không lừa đệ đâu.”
“Huynh biết giá một con trâu là bao nhiêu không? Ngay cả nghé con cũng phải sáu bảy lạng, trâu trưởng thành còn đắt hơn.”
“Tiền mua trâu thì đủ, chỉ lo chọn thôi.”
Tần Tiểu Mãn vẫn chưa yên tâm, theo Đỗ Hành đến chợ gia súc. Ở chợ, họ chỉ thấy khoảng mười con trâu, già trẻ lớn bé đủ cả.
Đỗ Hành không quan tâm đến trâu già và nghé con, bảo người bán dẫn đi xem trâu trưởng thành.
Vừa hỏi giá đã mười hai lạng bạc, Tần Tiểu Mãn nghe mà hốt hoảng, kéo Đỗ Hành nói thôi đừng mua, thấy Đỗ Hành nhất quyết muốn mua, cậu bèn nói mua nghé con về nuôi cũng được.
“Nghé con cũng sáu bảy lạng một con, nuôi lớn tốn thời gian, cỏ khô thì thôi, mà quan trọng là vụ xuân này không dùng được.”
“Phải đấy, phải đấy.” Người bán thấy Đỗ Hành có vẻ như công tử nhà giàu, lại nói năng phải lẽ, liền khuyên Tần Tiểu Mãn: “Ca nhi à, cứ nghe lời tướng công mà mua trâu trưởng thành đi, sắp đến vụ xuân rồi, mua về là dùng được ngay.”
“Tốt thì tốt, nhưng đắt quá.” Tần Tiểu Mãn nói thẳng: “Tám lạng ta mua.”
“Sao được!” Người bán trố mắt: “Cả chợ này không có con nào giá đó đâu.” “Ông bán, không phải giá đó, ta mua thật, ông bán thật lòng đi.”
“Không được, không được, dù có thật lòng cũng không thể cho không được.”
Thấy Tần Tiểu Mãn và người bán cãi nhau chí chóe, sắp to tiếng đến nơi, Đỗ Hành định ra khuyên can thì bị Tần Tiểu Mãn kéo lại.
“Ông phải bớt chút chứ.”
“Ca nhi, cậu cũng phải trả giá cho hợp lý chứ, không thể chỉ có lợi cho mình cậu.”
Nghe hai người cãi nhau một hồi rồi im bặt, Tần Tiểu Mãn quay lại nói với hắn: “Mười lạng thì sao, người bán nói thấp hơn không được nữa rồi.”