XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-03-28 08:08:26
Lượt xem: 4

Vừa dứt lời, Tần Tiểu Mãn cảm thấy eo mình bị siết chặt, Đỗ Hành kéo chăn, ôm chặt cậu vào lòng.

“Sao huynh keo kiệt thế, ta nhìn thêm chút cũng không được.”

Căn phòng tối om, chẳng thấy chút ánh sáng nào, Đỗ Hành ôm người trong lòng, vòng eo mảnh khảnh mềm mại, hắn không nhịn được mà nâng trán cậu lên, hôn xuống.

Trong bóng tối chẳng thấy gì, mò mẫm mãi mới hôn được vào môi, nếm được vị ngọt, Đỗ Hành giữ chặt Tần Tiểu Mãn không chịu buông, một lúc lâu sau mới thôi.

Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

Một lúc lâu sau vẫn không nghe Tần Tiểu Mãn nói gì, Đỗ Hành hơi lo lắng, không biết có phải đã dọa cậu sợ rồi không.

Hắn định lên tiếng thì người bên cạnh đã hỏi: “Vừa rồi huynh hôn ta sao cứ xoa ta mãi thế?”

Đỗ Hành suýt sặc nước bọt, câu hỏi thẳng thắn khiến mặt hắn đỏ bừng đến tận mang tai.

Hắn nhỏ giọng: “Đừng có vô liêm sỉ, sao cái gì cũng nói ra thế?”

“Trong phòng có mình ta với huynh, ta nói thì làm sao?” Tần Tiểu Mãn nói: “Ta hỏi huynh đấy, sao không trả lời.”

Đỗ Hành nào nói ra được mấy lời này. “Có phải rất mềm mại rất thích không?” “…”

“Hỏi huynh đó.” “Ừ.”

Tần Tiểu Mãn kéo Đỗ Hành: “Chúng ta hôn lại lần nữa đi, huynh đừng nằm thế, lần này để ta ở trên.”

“Hử? Sao vậy?”

Tần Tiểu Mãn nói thẳng: “Ta cũng muốn xoa huynh.” “…”

“Này, này, đừng nghịch.”

“Đệ muốn giật rớt quần ta à, chỗ đó không được sờ…”

Hôm sau, Đỗ Hành tỉnh dậy lúc trời còn tờ mờ sáng, hắn định dậy nấu cơm, nhưng nửa người tê dại.

Tần Tiểu Mãn như con bạch tuộc bám chặt lấy hắn, giờ này vẫn còn ngủ say.

Ca nhi này không chỉ tướng ngủ xấu, đêm qua còn ngáy như sấm, làm hắn mất ngủ cả nửa đêm.

Hắn thở dài, gỡ “con bạch tuộc” ra khỏi người, đắp chăn cẩn thận, không biết bây giờ hối hận còn kịp không.

Hắn nhẹ nhàng xuống giường, đi xuống bếp hâm nóng thức ăn.

Tối qua còn thừa ít hoành thánh, hắn rắc bột mì rồi để chỗ khô ráo, hôm nay vẫn chưa bị hỏng, cán chút mì làm bữa sáng cũng được.

Hắn đang cán mì thì ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa.

Đỗ Hành lau tay, ra mở cửa, thấy Tần Hùng đang đứng đó: “Nhị thúc, sao sáng sớm đã sang vậy ạ?”

“Chưa ăn à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-40.html.]

Tần Hùng bước vào sân, thấy nhà bếp còn ấm áp: “Ăn mì à?” “Vâng, nhị thúc ăn cùng cho vui ạ.”

Tần Hùng chắp tay sau lưng, lắc đầu: “Ta mới ăn ở nhà rồi.”

“Hôm qua nghe nói hai đứa định làm tiệc, tối qua ta xem lịch rồi, mùng bảy tháng sau là ngày tốt, thấy sao?”

“Được ạ, còn hơi lâu, cũng đủ thời gian chuẩn bị.”

Hai người bàn bạc chuyện tiệc tùng, bao gồm số lượng khách mời, cần bao nhiêu món ăn, nhà gái bên kia không nói gì nhiều. Cưới hỏi giản đơn, không cần đón dâu các thứ, chỉ tập trung lo cho tiệc rượu là được.

Đỗ Hành lấy giấy bút ghi chú cẩn thận, nói xong, Tần Hùng thấy không có Tần Tiểu Mãn đâu, đang định hỏi thì thấy cậu lờ đờ bước ra từ phòng ngủ.

Tần Hùng nhìn mái tóc rối bù, vẻ mặt ngái ngủ của cậu, lại liếc nhìn Đỗ Hành, ho khan một tiếng, không nói gì.

Trong lòng thầm khen Đỗ Hành, chàng trai này nhìn thư sinh nho nhã, không ngờ cũng “có bản lĩnh” phết.

“Nhị thúc đến sớm vậy ạ?”

Tần Tiểu Mãn múc chậu nước ấm, chẳng lấy khăn mặt, cứ thế hắt nước lên mặt cho tỉnh ngủ.

Đêm qua lần đầu ngủ chung với Đỗ Hành, cậu hào hứng đến mức nửa đêm không ngủ được.

“Giờ này còn sớm gì nữa. Chuyện của hai đứa ta đã nói với Đỗ Hành rồi, lát nữa nó sẽ bàn bạc kỹ hơn với con.”

Nhắc đến chuyện này, Tần Tiểu Mãn lập tức tỉnh táo: “Nhị thúc nói chuyện đám cưới ạ?”

“Không lẽ còn chuyện gì khác.”

Tần Tiểu Mãn cười tươi không giấu nổi: “Dạ con biết rồi ạ.”

Tần Hùng đi rồi, sau bữa sáng, Tần Tiểu Mãn vào phòng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

“Đây là số tiền ta dành dụm mấy năm nay, chúng ta sắp cưới nhau rồi, cũng không cần giấu giếm nữa, làm tiệc chắc cũng tốn kha khá.”

Tần Tiểu Mãn đổ hết tiền trong hộp ra, có cả bạc lẫn đồng.

Không có ngân phiếu mệnh giá lớn, nhưng những vụn bạc lớn nhỏ cũng có kha khá, là số tiền mà nhiều nhà không với tới được.

“Tổng cộng hai mươi lạng bạc, trong đó mười lăm lạng là tiền huyện nha bồi thường sau khi cha ta mất, còn lại là tiền tiết kiệm.”

Mấy năm nay, Tần Tiểu Mãn không nỡ dùng đến số tiền này, chi tiêu hằng ngày đều là từ hoa màu đổi được.

Trong nhà chỉ có mình cậu là con trai độc nhất, giờ cũng xem như gặp may, tìm được vị hôn phu tốt, nếu cha cậu còn sống chắc cũng vui mừng lắm.

Cha nhỏ chắc chắn không chê, người mà cậu ưng thì cha nhỏ ắt ủng hộ, còn cha lớn thì, Đỗ Hành là người đọc sách, cha lớn nhất định cũng bằng lòng.

Dùng tiền của gia đình lo liệu hôn sự cho hai người, rất hợp lý.

Thấy Tần Tiểu Mãn thẳng thắn với mình, Đỗ Hành cũng không giấu chuyện số tiền Ngụy Phùng để lại.

Hai người tính toán, Tần Tiểu Mãn lo liệu tiền tiệc tùng, Đỗ Hành lo sắm sửa đồ dùng, cũng chẳng khác gì bên ngoài.

Vài ngày sau, Tần Tiểu Mãn cùng Đỗ Hành vui vẻ lên huyện thành mua sắm.

Loading...