Hai bận rộn gói hoành thánh, gần đến giờ cơm chiều. Nếu giữa chừng ăn tạm chút bánh bột ngô lót , chắc đến lúc ăn bữa cũng chẳng đói lả .
“Hoành thánh gói nhiều thế , chỉ ăn một bữa thôi, để lâu . Đem sang biếu nhà nhị thúc một ít .”
Những chiếc hoành thánh tròn trịa như những đồng tiền xu nhỏ xinh, xếp đầy cả một rổ lớn. Hoành thánh nhà gói, nhân đầy đặn, như ngoài hàng trong thành, nhân chỉ bằng đầu ngón tay, là rau với chẳng thấy tí thịt nào.
“Ta để bốn mười cái, còn đem sang cho nhà nhị thúc, ?”
Đỗ Hành mua hai cân thịt, thêm cả hành lá gia vị, nhân bánh nhiều, gói kha khá hoành thánh.
Số còn để nhà ăn, chắc cũng chỉ còn phân nửa.
Đỗ Hành tính toán, nhà nhị thúc năm miệng ăn, mỗi vài cái nếm thử cũng , nhưng nếu ăn no thì đủ.
Tần Tiểu Mãn vẫn hào phóng với nhà nhị thúc, tuy thích nhị thẩm và Tần Tiểu Trúc, nhưng đường đối đãi cũng tệ, vả nhị thúc cũng keo kiệt với , tuy sẽ vợ cằn nhằn, vẫn mang thịt sang cho : “Được.”
Thấy Đỗ Hành dậy, Tần Tiểu Mãn vội vàng giành lấy rổ: “Để đem sang cho!”
Cậu vòng rổ khuỷu tay: “Vừa với nhị thúc chuyện chúng tiệc rượu, nhờ ông xem giúp ngày .”
Đỗ Hành định chuyện bàn là , ca nhi nhà khác chỉ việc ở nhà chờ xuất giá, cần bận tâm những việc .
thấy Tần Tiểu Mãn nhanh như chớp chạy phòng, lấy chiếc khăn
choàng mới mua quàng lên cổ, thôi nữa.
“Thôi , mau về nhé, rửa rau đun nước sôi, về là thể thả hoành thánh nồi.”
“Ừ!”
Tần Tiểu Mãn xách rổ, hớn hở chạy sang nhà Tần Hùng.
Qua mùng bảy tết, nhà nào cũng ít ngoài thăm hỏi họ hàng, nhà việc vui thì bận sắm sửa, thì cũng bắt đầu chuẩn cho vụ xuân. Hôm nay, cả nhà nhị thúc cũng thăm họ hàng về, nên cả nhà đều mặt.
“Nhị thúc!”
Tần Tiểu Mãn còn sân gọi to, lúc nhà Tần Hùng đang náo nhiệt chuẩn nấu cơm.
Tần Tiểu Trúc bưng chậu nước ấm cho trai rửa tay, thấy tiếng Tần Tiểu Mãn bèn lầm bầm: “Lại đến nữa .”
Tần Ngạn, trai thứ hai, đang rửa tay, trừng mắt Tần Tiểu Trúc: “Nói năng kiểu gì đấy.”
Tần Tiểu Trúc bĩu môi: “Ta nó một câu cũng , cứ tưởng nó mới là em ruột của nhị ca đấy.”
Tần Ngạn giơ tay định đánh Tần Tiểu Trúc, tránh : “Nương, nương xem nhị ca kìa, đánh !”
Lý Vãn Cúc đang bận rộn nấu cơm trong bếp, chẳng thấy gì, cũng gào lên từ trong bếp: “Lão Nhị, lớn cứ bắt nạt Trúc nhi thế?”
Tần Tiểu Trúc lè lưỡi với Tần Ngạn, đúng lúc Tần Tiểu Mãn chạy . “Nhị ca cũng ở nhà .”
Tần Ngạn ôn hòa : “Mới từ ngoài đồng về, Mãn nhi nhà , đang nấu cơm đấy, lát nữa ăn cơm luôn về.”
Tần Tiểu Mãn đưa rổ hoành thánh cho Tần Ngạn: “Hôm nay tướng công hoành thánh, đem sang cho nếm thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-38.html.]
Tần Ngạn rổ hoành thánh trắng nõn, xếp ngay ngắn từng cái một, còn to
gấp đôi hoành thánh trong thành. Ai từng ăn hoành thánh trong quán thì hiểu rõ mùi vị thế nào.
Nhà nông thấy món ngon như , há nào chẳng thèm nhỏ dãi, ngay cả Tần Tiểu Trúc, cả nhà cưng chiều, tiền riêng, thỉnh thoảng mới lên thành ăn một bát trong quán.
Một bát bảy tám văn tiền mà chỉ vài cái, nào chẳng húp đến cạn cả nước.
Dù Tần Ngạn cũng thấy món ngon, nhưng cũng hiểu bột mì và thịt băm thứ tầm thường ở nông thôn, vội vàng đẩy rổ trả : “Đem sang nhiều thế gì, hai đứa ăn là .”
Tần Tiểu Mãn ngại nhất biếu quà mà cứ đẩy đẩy , điểm thấy nhị thẩm vẫn hơn, tuy miệng khó nhưng từng khách sáo, gì là cầm lấy luôn.
“Ta chạy một chuyến chính là để đem sang, xách về thì kỳ lắm. Ở nhà còn nhiều mà! Ta với Đỗ Hành ăn hết, thứ để lâu .”
Tần Tiểu Mãn nhét rổ tay Tần Ngạn.
Tần Ngạn ngượng ngùng nhận lấy, gọi Tần Tiểu Trúc đang cạnh bưng rổ .
“Vậy thì cảm ơn hai đứa nhé.”
Tần Tiểu Trúc nhận rổ, trong lòng mừng thầm, sợ nhị ca đem trả, nên cố tình vẻ cần.
Hắn chiếc khăn choàng lông thỏ cổ Tần Tiểu Mãn, vênh mặt, nếu nó màu xám, còn tưởng Tần Tiểu Mãn lấy mất khăn của .
“Bắt chước, thấy mua khăn choàng liền học theo.”
Tần Tiểu Mãn mỉm vuốt ve lông khăn choàng: “Đây là tướng công mua cho đó!”
“Ai thèm.” Tần Tiểu Trúc khịt mũi coi thường, bưng rổ bếp: “Cầm lấy, Tiểu Mãn mang sang đấy.”
“O kìa, cha mày cho nó thịt nữa !”
“Ai mà .”
Nghe tiếng chuyện từ nhà bếp, Tần Ngạn cau mày: “Mãn nhi, chơi, nương với Trúc nhi tính tình đấy, miệng lời khó .”
Tần Tiểu Mãn dịp khoe khăn choàng mới, trong lòng vui sướng, nào còn để tâm mấy lời tầm phào : “Đại ca với nhị thúc , thấy?”
“Cha mới về ngoài , còn đại ca thì bận việc.” Tần Ngạn : “Dạo nhà mới nhờ bà mối, cho đại ca một cô nương ở làng bên, hai bên gặp mặt cũng ưng ý. Đại ca đang bận việc đó.”
Tần Tiểu Mãn lập tức hiểu , vội hỏi: “Đại tẩu tương lai xinh , nhà nào ?”
“Họ Tôn, là cô nương khéo ăn lắm.”
“Khéo ăn thì , đại ca nhà ít , lấy hoạt bát mới .”
Tần Ngạn gật đầu: “Cha cũng , nhưng nương thì ưng lắm, nhưng nhà gái đòi sính lễ nhiều, nên nương cũng đồng ý.”
“Thế còn nhị ca?” Tần Tiểu Mãn nhớ đây nhị thúc nhờ bà mối xem cho cả hai em: “Đã tìm ?”
Tần Ngạn ngượng ngùng gãi đầu: “Chưa tin tức gì cả, cứ từ từ xem .” “Cứ bình tĩnh, nhị ca cũng còn trẻ mà.”
“Ừ.”