Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-03-28 01:05:59
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm mới, nhà nhà đều chúc Tết họ hàng bạn bè, Tần Tiểu Mãn cũng ngoại lệ.

Sáng sớm mùng ba, Tần Tiểu Mãn một bộ quần áo sạch sẽ tươm tất: “Hôm nay cùng mấy ngươi nhị thúc đến nhà đường thúc ở huyện thành chúc Tết, với nhị thúc , chân ngươi vẫn khỏi hẳn, cứ ở nhà nghỉ ngơi, cần cùng.”

Đỗ Hành gật đầu, thực chân gần như khỏi hẳn, chỉ là hiện tại và Tần Tiểu Mãn chính thức lễ, tiện đến nhà những đó trong thành.

“Là đường thúc chủ bộ ở huyện nha , ăn mặc trịnh trọng ?”

“Ừ, đó là bà con bên ngoại , chủ bộ ở huyện thành cũng mấy năm , giờ định cư ở đó. Bà con trong thôn chúng đến nhà tất nhiên ăn mặc tươm tất một chút, thể mất mặt đường thúc, phu lang của ông gọi là đường tiểu thúc, xuất gia đình giàu ở huyện thành, coi trọng hình thức.”

Tần Tiểu Mãn gói hai khúc lạp xưởng, một khúc mặn một khúc ngọt bằng vải sạch, nếu năm ngoái Đỗ Hành lạp xưởng, năm nay chúc Tết trong thành, cũng nên mang gì cho phép.

“Đường tiểu thúc chắc cũng thích mấy thứ .”

Đỗ Hành : “Ta nhớ nhà ngày Tết cũng bỏ tiền mua lạp xưởng ăn Tết, mang biếu cũng .”

Tần Tiểu Mãn gật đầu: “Vậy ngươi ở nhà tự lo liệu nhé.”

Đỗ Hành gật đầu: “Yên tâm , giờ thể , ngươi cứ yên tâm chúc Tết, về muộn cũng .”

Tần Tiểu Mãn liền vui: “Có ai trượng phu như ngươi , còn bảo về muộn.”

Đỗ Hành : “Ý là ngươi cần lo cho , khó khăn lắm mới ngoài chúc Tết, cứ chơi cho thoải mái .”

Tần Tiểu Mãn lúc mới nguôi giận, dặn dò Đỗ Hành thêm vài câu mang quà khỏi cửa.

Thực Đỗ Hành cùng , nhưng nhà trong thành quy củ nhiều, lúc đó họ hàng lôi chuyện hai bàn tán, ngày Tết náo loạn vui.

Giờ để Đỗ Hành ở nhà một , vẫn thấy áy náy.

Ra khỏi cửa, Tần Tiểu Mãn cứ nghĩ đến Đỗ Hành, do dự một chút như quên thứ gì, quà cáp thì thiếu thứ gì.

“Tiểu Mãn, nhanh lên!”

Nghe thấy tiếng Tần Hùng thúc giục ở ngoài đường, Tần Tiểu Mãn vội vàng chạy .

“Bảo trọng!”

Tần Tiểu Mãn xe bò vẫy tay chào Đỗ Hành. “Đi .”

Trên xe bò, Lý Vãn Cúc hôm nay ăn mặc chỉnh tề, Tần Tiểu Trúc cũng mặc bộ đồ nhất, quàng thêm chiếc khăn yêu quý, mải mê chỉnh trang, thèm để ý đến Tần Tiểu Mãn.

Đường thúc là bà con địa vị nhất của nhà họ Tần, khó khăn lắm mới dịp lên huyện thành chúc Tết, họ đương nhiên ăn mặc đẽ.

Mấy năm nay Tần Hùng bán thịt heo ở huyện thành, cũng kết giao vài bạn, hôm nay lên thành ngoài nhà đường thúc còn đến mấy nhà khác nữa, chắc hai ngày mới về.

Lần mang theo vợ con và Tần Tiểu Trúc, chắc là đưa họ mắt , dễ bề mai mối ở trong thành.

“Nhìn ngươi lưu luyến rời, còn tưởng ngươi ăn xa lâu ngày mới về.”

Lý Vãn Cúc lẩm bẩm, ưa gì cảnh hai quấn quýt.

Chưa đợi Tần Tiểu Mãn lên tiếng, Tần Hùng trừng mắt Lý Vãn Cúc, mắng: “Không xe thì xuống mà bộ.”

Lý Vãn Cúc hừ một tiếng, vẫn sát cạnh Tần Hùng đang đánh xe bò, hôm nay ngày vui ngoài, bà cãi lộn.

Cũng yên một lúc.

Gió xe bò mạnh, Tần Tiểu Mãn che mặt, sợ gió thổi, khi lên đến một đoạn đường quan đạo, vỗ đùi: “Ôi chao! Đường thúc dặn mang rau ngâm cho ông quên mất, cứ nghĩ quên gì mà!”

Lúc lên huyện bán rau ngâm còn dư hai hũ, liền biếu đường thúc một hũ, ngờ đường tiểu thúc thích ăn, ngại mở lời nên nhờ đường thúc nhắn.

Tần Hùng giật dây cương : “Hay là mang , giờ lên đường quan .”

“Không , đường thúc dặn , quên mất .”

Tần Tiểu Mãn nhảy xuống xe: “Nhị thúc, cứ , giờ còn sớm, cháu lấy bắt xe bò khác lên .”

Tần Hùng định gọi nhưng Tần Tiểu Mãn chạy mất hút trong màn sương dày đặc.

Ông thở dài, đành để mặc Tần Tiểu Mãn: “Vậy ngươi cẩn thận.”

Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, hôm nay mới tạnh, nhưng cánh đồng vẫn còn tuyết đọng, trời âm u, sương mù dày đặc, đường khó .

Đỗ Hành khi Tần Tiểu Mãn thì dọn dẹp nhà cửa qua loa, lấy hộp tiền bán tranh Tết mấy hôm nay dành dụm trong phòng ngủ , nửa hộp tiền đồng, trông thì vẻ nhiều, nhưng đếm kỹ chỉ hai trăm tám mươi tám văn.

Giống như ống heo đất của trẻ con, thì đầy một hộp nhưng thực chẳng đáng là bao.

Hắn ôm hộp thở dài, giờ từng thấy kiếm tiền khó khăn như .

Người giàu kiếm tiền dễ như trở bàn tay, nhiều cách lắm, quan hệ rộng, khổ nhất là dân đen, kiếm một đồng cũng khó khăn.

Cái gọi là tích lũy tư bản ban đầu là cửa ải khó khăn nhất.

Kiếm từ từ tiền cũng sẽ nhiều lên, nhưng mắt mới chút , đến bao giờ mới đủ, thiếu nhất chính là thời gian.

Đỗ Hành cất hộp tiền tủ, nghĩ xem còn cách kiếm tiền nào khác , vườn.

Đồ ăn dự trữ Tết ăn gần hết, hôm nay chuẩn từ đầu. Trong nhà chỉ còn một , ăn qua loa cho xong bữa.

Vườn rau chẳng còn gì, thêm mấy trận tuyết lớn, rau c.h.ế.t gần hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-33.html.]

Đỗ Hành hái một cây cải bắp, lá ngoài tuyết hỏng hết, bóc lớp lá ngoài thì bên trong còn chút dùng .

Hắn bóc lớp lá hỏng đông cứng bỏ xuống đất phân bón.

Cải bắp dính tuyết lạnh buốt, Đỗ Hành bóc một nửa thì xoa xoa tay, bỗng nhiên tiếng gọi: “A Hành…”

Đỗ Hành ngẩng đầu lên, thấy một nam tử bên đường từ lúc nào, tuyết rơi mù mịt che khuất tầm , nhưng mặt thì rõ.

Nam tử trung niên vận bộ đồ gấm dày dặn, tuy là màu đen thường thấy của nam nhân, ăn mặc cũng cầu kỳ, nhưng chất liệu vải vóc giữa chốn thôn quê áo vải thô kệch cũng đủ cho thấy xuất tầm thường.

Đỗ Hành ngẩn một lúc lâu, cẩn thận lục tìm trong ký ức khuôn mặt , cuối cùng lắp bắp gọi: “Cữu cữu?”

Giọng đầy vẻ khó tin, ngạc nhiên vì đây là của nguyên chủ, kinh sợ vì sự xuất hiện của ông ở đây.

là ngươi! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi! Sao nông nỗi !” Nam tử xác nhận tìm nhầm , vẻ mặt đau xót tiến đến nắm lấy cổ tay Đỗ Hành, lên xuống mắt vận bộ đồ cũ rách: “Lưu lạc đến nơi , chắc là khổ sở lắm!”

Nói lắc đầu thở dài: “Chuyện xảy , cha ngươi tại giấu báo tin cho sớm hơn. Haiz, lúc nhận thư của ngươi là ngày Tết, trong phủ bận bịu nhiều việc, cứ tưởng là thư hỏi thăm bình thường,

nào ngờ nhà ngươi gặp biến cố lớn như !” Đỗ Hành im lặng đáp.

Theo , mẫu Đỗ Hành là con gái của một thương gia ở Huy Châu, nhưng khi xuất giá chỉ là một tiểu thư thứ xuất trong nhà.

Ông ngoại giàu , vợ bé nhiều, địa vị thương nhân vốn cao, huống hồ chi là con gái thứ xuất trong gia đình đông con của một thương nhân.

Nếu tổ mẫu là nha hồi môn của chính thất, lúc chủ nhân mang thai tình nguyện cho ông ngoại để củng cố địa vị cho chủ nhân, chính thất cảm kích lòng trung thành của bà, thì mẫu Đỗ Hành cũng gả cho chính thất.

Con cái của nhà đại thương gia, dù là con vợ cả cũng nhiều cho quyền quý, con xuất xuất thấp hèn thì càng đem vật lợi dụng cho gia tộc.

Mẫu Đỗ Hành tuy lấy chồng xa ở cái huyện Thu Dương nhỏ bé , nhưng dù cũng là chính thất, cùng phụ Đỗ Hành ân ái mười mấy năm.

cuộc sống yên như đều nhờ ơn nghĩa ngày xưa, còn cữu cữu mắt , là con trai của chính thất nhà đẻ Đỗ Hành.

Trong ký ức của Đỗ Hành, chỉ gặp cữu cữu xuất cao quý vài , phủ ở Huy Châu quy củ thâm nghiêm, cách huyện Thu Dương tới một hai tháng đường, nên về thăm nhà đếm đầu ngón tay.

Sau khi tổ mẫu qua đời thì càng ít liên lạc, nhưng hàng năm vẫn vài lá thư hỏi thăm.

Đỗ Hành ngờ cữu cữu khi nhận thư của nguyên chủ tìm đến tận đây, rõ là chuyên tới tìm , là nhân tiện ghé qua huyện Lạc Hà khi buôn bán, dù muộn nhưng cũng thấy chút tình nghĩa.

“Ta dò hỏi tin tức từ sớm, hôm nay nhân lúc ngươi ở nhà một nên mới đến tìm ngươi. Cùng cữu cữu về Huy Châu, sách buôn bán đều .”

Ngụy Phùng Đỗ Hành tướng mạo đường hoàng nhưng ăn mặc rách rưới, xuất gia đình giàu như ông khỏi chạnh lòng.

Tuy gia nghiệp nhà họ Đỗ thể sánh bằng nhà họ Ngụy, nhưng chí ít cơm ăn áo mặc vẫn đầy đủ, lưu lạc đến nông nỗi , tuy mang họ khác, nhưng phạm lớn còn là sách, khỏi khiến ông thở dài.

“Trong nhà ăn lớn, ở đây thì ngươi sẽ chỗ nương tựa. Mẫu chuyện mà đau lòng lắm, ngươi là con trai duy nhất của , nếu ngươi sống thì mẫu cũng yên lòng.”

“Xe ngựa chuẩn sắn sàng, ba ngày nữa là lên đường về Huy Châu. Nơi khỉ ho cò gáy , ngươi sống ở đây thật đúng là thiệt thòi. Khổ ngươi!”

Đỗ Hành im lặng ông , vẫn đáp lời.

Quá bất ngờ, từng nghĩ sẽ tìm đến.

Nhà họ Ngụy giàu đến mức nào, trong ký ức của chút ấn tượng, so với nơi , đừng là cái thôn nhỏ bé , ngay cả huyện Lạc Hà cũng đủ gọi là nghèo nàn.

Hắn định lên tiếng, bỗng nhiên thấy tiếng động sột soạt, hình như gì đó giẫm .

Ngụy Phùng ánh mắt lóe lên: “Ai đó!”

Hai theo tiếng động, nhưng thấy gì cả, trời nhiều sương mù xa .

“Nơi nên ở lâu, nhanh thôi. Ta dò hỏi, tên ca nhi mang ngươi về hung dữ, nếu trong thôn báo tin, đến lúc đó giữ ngươi thì khó mà . Ra ngoài dám lộ liễu, chỉ mang theo ít hành lý, ở đất thể gây chuyện!”

Ngụy Phùng kéo Đỗ Hành , đến nơi khuất liền giục nhanh chóng rời , nhưng đứa cháu trai hề vẻ vui mừng như chim sổ lồng, ngược chịu nhúc nhích.

“Cữu cữu.” Đỗ Hành nhíu mày: “Cháu ơn cữu cữu đến tìm cháu, nhưng nếu ca nhi mang cháu về thì cháu c.h.ế.t ở ven đường .”

“Ngươi thiện lương, ơn báo đáp là chuyện .” Ngụy Phùng dừng bước, ôn tồn : “Lúc đó sẽ cho mang chút tiền đến đây, coi như là cảm tạ ân nhân cứu mạng và chăm sóc ngươi, ?”

Đỗ Hành từ tốn đáp: “Ca nhi mang cháu về ở rể, trong thôn

đều . Cháu sống cùng lâu như , nếu hôm nay bỏ thì thanh danh của sẽ , cứu cháu một mạng, lẽ nào cháu liên lụy cả đời?”

Ngụy Phùng sửng sốt. “Ý ngươi là ?”

Đỗ Hành do dự: “Cháu hứa với sẽ giúp cày bừa vụ xuân, thể nuốt lời.”

“Câm miệng!” Ngụy Phùng tin nổi những lời từ miệng : “Dù ngươi màng phú quý tình nguyện nông phu nơi thôn dã, nhưng tới ở rể, chuyện mất mặt hổ như thì một sách như ngươi thể !”

“Trải qua sinh tử, những chuyện đáng là gì.” Đỗ Hành bình tĩnh : “Không đến chuyện cháu thể vô tình vô nghĩa, cháu… cháu cũng thích .”

Ngụy Phùng chằm chằm Đỗ Hành thật lâu.

“Ngươi đang , thích một tên ca nhi thô kệch quê mùa? Nhà họ Đỗ sinh đứa vô tiền đồ như ngươi! Làm việc thể hành động theo cảm tính, ngươi hôm nay tình nghĩa, nhưng đánh đổi cả đời!”

Đỗ Hành nghiêm túc : “Chỉ cần chăm chỉ ăn, cuộc sống sẽ tệ.”

Ngụy Phùng chỉ mũi Đỗ Hành, định mắng cho một trận, cuối cùng tay run run thôi.

“Cữu cữu lặn lội đường xa đến tìm cháu, Đỗ Hành trong lòng vô cùng cảm kích nhưng báo đáp thế nào, chỉ mong cữu cữu thành .”

Ngụy Phùng Đỗ Hành, trong lòng tính toán, ở đây lâu như , chắc là tên ca nhi thai .

“Vậy thì mang theo cùng .”

Loading...