XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 306
Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:20:20
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Huyện có ý muốn thu hút thương nhân đến buôn bán, nhưng đường cái khó đi, điều kiện cơ bản nhất quá kém, cho dù có muốn đến huyện, e rằng cũng phải cân nhắc lại.
Danh tiếng của huyện Thu Dương khó khăn lắm mới có chút chuyển biến, không thể để lúc này lại truyền ra những lời không hay, sắp đến mùa thu rồi, đoàn thương nhân bên Huy Châu cũng sắp đến.
Sau rằm tháng giêng, nha môn làm việc trở lại, Đỗ Hành lập tức đề xuất việc sửa chữa đường cái trong huyện.
“Con đường chính vào thành chỉ có một con đường này, không chỉ người dân trong huyện phải đi, mà thương nhân bên ngoài đi qua cũng phải đi. Nói trắng ra, con đường này chính là bộ mặt của huyện thành, nếu bộ mặt không đẹp, cũng sẽ khiến người ta xem thường. Thương nhân đi qua buôn bán cũng vậy, hay là người cấp trên xuống tuần tra cũng vậy, nếu còn để bộ dạng như vậy, e rằng vừa vào địa phận liền quay đầu bỏ đi. Huyện thành tốt hay xấu, trên đường có thể nhận ra ngay.”
Năm ngoái huyện có thêm thu nhập, trong sổ sách có chút tiền, hơn nữa trong huyện thành dần dần bắt đầu có thương nhân vào, trong thành cũng náo nhiệt hơn không ít.
Người trong nha môn cũng biết huyện thành đang trên đà phát triển, con đường hỏng này nên sửa chữa rồi.
Đối với điều này cũng không có ai phản đối, dù sao bọn họ quen với việc tri huyện hay làm việc rồi, năm nào mà chẳng tìm việc gì đó để làm.
Có chút tiền, người cũng dễ tập hợp.
Đỗ Hành hơi phân vân là nên dùng vật liệu gì để sửa đường.
Vật liệu sửa đường hiện nay có thể dùng là đất nung, đá, vữa, gạch lát và vôi.
Đất nung chính là đem đất sống nung chín, làm đường như vậy chống ẩm mốc, côn trùng, lâu năm ít mọc cỏ dại.
Nhưng đất nung cần đất sét mịn được đầm chặt mới có thể đạt được hiệu quả lâu năm không mọc cỏ, rất tốn công sức.
Đá thì càng phổ biến không cần phải nói, nhiều nơi dùng đá để sửa đường, trước tiên đập đá thành đá nhỏ rải lên mặt đường, sau đó lấp đất đầm cho bằng phẳng.
Xây dựng như vậy thích hợp với những nơi thời tiết tốt, nếu nơi nào quanh năm mưa nhiều, như vậy rất dễ làm trôi đất mặt, lộ ra đá, người đi bộ thì không sao, xe ngựa đi lại lại rất khó khăn.
Xe ngựa không chịu được ma sát của đá, rất dễ gây ra tai nạn.
Thời tiết ở huyện Thu Dương thì thích hợp dùng đá sửa đường, nhưng trước đó xây dựng kênh mương, đắp đập đã khai thác không ít đá núi, nếu muốn khai thác đá số lượng lớn để sửa đường thì không còn đủ.
Còn về vữa, công trình xây dựng lên thì rất kiên cố, rất bền được ưa chuộng, chỉ là chi phí nguyên vật liệu quá cao.
Kỹ thuật vữa cần dùng nước gạo nếp và nhựa cây đào, huyện Thu Dương không trồng nhiều gạo nếp, nếu muốn dùng những nguyên liệu này thì phải đến nơi khác mua, chi phí tự nhiên không cần phải nói.
Tiếp đến là gạch lát, tuy đẹp mắt lại bền, nhưng chỉ dùng để xây dựng cung điện, sao có thể xa xỉ đến mức dùng để sửa đường cái.
Sau khi tính toán, chỉ có dùng vôi là thích hợp nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-306.html.]
Trong huyện có mỏ đá vôi, quanh năm cung cấp vôi nung, đến lúc đó liền dùng vôi, cát vàng, gạch vụn trộn làm bê tông.
Đầu năm, Đỗ Hành liền ở lại nông thôn, vừa giám sát công xưởng dẫn người của huyện đi sửa đường, vừa dẫn dân làng dùng bánh dầu mè khô của năm ngoái làm phân bón ruộng.
Năm ngoái mè và bông vải đều bán được giá tốt nên mọi người đều nếm được vị ngọt, những nông dân trước đây dè dặt không ít người đều đã mua hạt giống mè và bông vải để trồng trên đất mới khai hoang, hy vọng năm nay cũng kiếm được tiền, cũng không cần huyện tuyên truyền khuyến khích trồng mè và bông vải nữa.
Theo ghi chép của hộ tịch, lúc đo đạc đất năm nay, số nông dân trồng mè và bông vải tăng thêm một nửa so với năm ngoái.
Đợi đến mùa thu hoạch, dù là mè hay bông vải chắc chắn sẽ tăng sản lượng gấp bội so với năm ngoái, đến lúc đó đoàn thương nhân đến vừa hay chở hàng đi.
Trong ngoài huyện đều nhộn nhịp, lúc này quan khảo hạch cấp trên đến huyện Thu Dương.
Quan lại địa phương thay đổi lớn là năm năm một lần, thăng chức, điều động, cách chức sẽ dựa theo thành tích của quan lại trên địa phương trong năm năm đó mà thay đổi, nhưng quan lại ở kinh thành thay đổi lớn lại là ba năm một lần.
Tức là quan lại từ địa phương lên kinh thành, khảo hạch thăng chức sẽ nhanh hơn không ít so với địa phương.
Khảo hạch ba năm một lần này, chủ yếu là khảo hạch quan lại kinh thành, chỉ là triều đình có động thái lớn, địa phương tự nhiên cũng phải đi theo.
Lần khảo hạch này tuy không nghiêm ngặt như cuộc tuyển chọn lớn năm năm một lần trên địa phương, nhưng đối mặt với việc thăng chức, điều động quan lại, cấp trên vẫn rất coi trọng, ngoài tri phủ của châu phủ sẽ tự mình xuống huyện khảo hạch, kinh thành còn phái riêng quan lại từ kinh thành xuống địa phương giám sát.
Đỗ Hành cũng không phải lần đầu tiên tiếp đón khảo hạch, cũng không làm rầm rộ dẫn theo hương thân, nho sinh đến cổng thành chờ tiếp, nhưng lễ nghi vẫn phải làm đủ, sáng sớm hắn theo lệ ra khỏi thành xem tiến độ sửa chữa và gieo
trồng vụ xuân, trên đường liền có thể chờ gặp đoàn người vào thành. “Đỗ Hành, lâu rồi không gặp!”
Nghe người dưới quyền báo cáo là đã nhìn thấy đoàn người từ cấp trên đến, Đỗ Hành vội vàng từ nông thôn ra ngoài chờ ở đường cái, người cưỡi ngựa đi tới, từ xa đã gọi hắn.
Người nói chuyện chính là tri phủ Tề Khai Thắng.
Đỗ Hành cũng không phải ngày đầu tiên tiếp xúc với Tề Khai Thắng, cũng biết ông là người không tệ, làm quan những năm này cũng chưa từng làm khó hắn, nhưng lần này nhiệt tình như vậy là lần đầu tiên.
“Đại nhân vất vả rồi, mong đại nhân đừng trách, huyện đang sửa đường nên khó đi.”
“Sửa đường làm đường bằng phẳng là chuyện tốt, ta và quan Hàn lâm nghe nói huyện đang trồng mè và bông vải, nên mới đặc biệt bỏ xe ngựa mà cưỡi ngựa, để có thể thưởng thức niềm vui trồng trọt, chăn nuôi.”
Đỗ Hành vội vàng hành lễ với vị Hàn lâm giám khảo lần này. “Không cần đa lễ.”
Vị Hàn lâm giám khảo lần này Đỗ Hành rất lạ mặt, trước đây chưa từng gặp qua, nhưng Đỗ Hành cảm thấy ông rất hòa nhã.
Hắn vốn định dẫn cấp trên về nha môn nghỉ ngơi trước, nhưng không ngờ quan khảo hạch lại trực tiếp bảo hắn dẫn đi dạo trong huyện.
Cái gọi là đi dạo không phải là đi dạo chơi, mà là để quan sát, khảo sát các mặt.