Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:12:14
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba năm sau, những người đăng ký nhận đất hoang cùng với những đại hộ nhận đất hoang trong huyện sẽ phải trả tiền mua đất cho triều đình theo giá đất hoang thực tế, nếu không nộp tiền mua đất đúng hạn, huyện nha sẽ thu hồi đất.

Tất cả những người dân có hộ khẩu địa phương, số ruộng đất bình quân đầu người trong gia đình dưới năm mẫu mới được đăng ký, trâu bò, la, lừa có thể tính bằng một người.

Điều này là để tránh việc nông dân thấy chính sách phúc lợi tốt của huyện nha liền đổ xô đi nhận đất hoang, không tính toán đến sức lực của mình mà nhận quá nhiều, đến lúc gieo trồng lại không canh tác xuể, không những không khai hoang được mà còn ảnh hưởng đến việc trồng trọt hoa màu ban đầu, cuối cùng sẽ lợi bất cập hại.

Thông báo vừa ra, số người đến xem thông báo trước cửa huyện nha còn đông hơn cả số người xem bảng vàng kỳ thi Hương.

“Đại ca, ngài biết chữ, đọc lại cho bọn tiểu nhân nghe với, trên thông báo viết gì vậy? Có thật là được nhận đất hoang trước mà chưa cần trả tiền không?”

Những người biết chữ đứng dưới bảng thông báo, lại kiên nhẫn đọc to nội dung thông báo cho những người dân không biết chữ nghe.

“Hay quá! Tốt quá! Có thể khai hoang trước, đợi đến khi có sản lượng rồi mới trả tiền mua đất cho triều đình, như vậy mọi người cũng đỡ áp lực hơn!”

“Chính sách mới thì tốt, nhưng tiếc là nhà chúng tôi ít người, không đủ điều kiện để đăng ký.”

Một lúc sau, mọi người bàn tán xôn xao, người vui người buồn, những người nhanh chân đã mang theo giấy tờ đến huyện nha làm thủ tục đăng ký nhận đất hoang ngay trong ngày.

Huyện nha vô cùng nhộn nhịp, thấy lần này đến đăng ký nhận đất không chỉ có nông dân ở các làng xóm, mà cả người dân trong huyện cũng đến đăng ký.

Nhiều người dân trong huyện không có đất đai, chủ yếu dựa vào sức lao động để buôn bán nhỏ trong huyện, hoặc làm những công việc nặng nhọc.

Tuy sống ở trong huyện, nhưng cuộc sống cũng không nhẹ nhàng hơn nông dân là bao.

Từ trước đã có ý định mua đất canh tác, nhưng tiếc là đất đai trong huyện đều bị các đại hộ hào gia chiếm hữu, giá một mẫu đất cao ngất ngưởng, không dễ gì mua được.

Bây giờ có cơ hội như vậy, ai cũng muốn nhận một ít đất hoang, dù đất hoang khó khai khẩn, hai năm đầu sản lượng không cao, nhưng triển vọng tốt.

Giá đất hoang rẻ, rẻ hơn ruộng đất tốt ít nhất một nửa, hơn nữa còn có thể đợi sau khi khai khẩn đất hoang, có sản lượng rồi mới trả tiền, điều này rất hấp dẫn.

Mọi người vội vàng đến đăng ký, tuy huyện Thu Dương đất rộng, có thể khai hoang nhiều đất, nhưng không phải mảnh đất hoang nào cũng tốt.

Có chỗ cỏ mọc um tùm, có chỗ nhiều đá, đến sớm có thể bốc thăm được mảnh đất tốt.

“Việc đăng ký nhận đất trong huyện náo nhiệt lắm, người dân ai cũng vui vẻ. Ta cứ ở nhà rảnh rỗi thế này, đi dự tiệc cùng những người khác cũng chán, hay là chúng ta cũng đăng ký nhận hai mẫu đất để khai hoang đi.”

Đỗ Hành đang ở trong thư phòng tra cứu tài liệu, xem ở đâu có thể mua được hạt giống tốt cho huyện, thì Tần Tiểu Mãn, lúc nãy còn đang cắm hoa cúc bên cửa sổ, không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-292.html.]

Nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, quay sang liền thấy Tần Tiểu Mãn đang chống cằm, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.

“Mấy hôm trước đệ đi ngắm cúc, thưởng ngoạn mùa thu không phải rất vui sao? Sao giờ lại không muốn đi cùng họ g.i.ế.c thời gian nữa, mà lại muốn đi cuốc đất rồi?”

Tần Tiểu Mãn bĩu môi: “Ta vốn không thích những buổi tiệc tùng xã giao này, chàng cũng biết ta nói năng không kiêng dè, trước đây nếu không phải là để hỗ trợ chàng chỉnh đốn những kẻ không an phận trong huyện, ta nào có ngày nào cũng phải tụ tập với đám người đó.”

“Nếu gặp phải những người không có học thức, không biết mấy chữ thì thôi, nói chuyện phiếm nhà cửa con cái cũng được, lỡ gặp phải người đọc sách đôi chút, nói chuyện câu chữ chi chít lại còn thích ngâm mấy câu thơ, ta nghe mà đau đầu.”

Đỗ Hành bật cười, nhìn tiểu ca nhi vẻ mặt u oán, hơi chu môi, hắn không nhịn được đưa tay ôm eo y: “Là ta làm khó đệ rồi, nếu đệ muốn ta sẽ bảo Giang Khải lấy đất hoang ra cho đệ chọn.”

Tần Tiểu Mãn nhướn mày, mắt sáng lên: “Thật sao?”

“Ta còn lừa đệ hay sao, chuyện nhỏ này ta vẫn có thể quyết định.”

Tần Tiểu Mãn nhấc chân ngồi lên người Đỗ Hành, vui vẻ hôn lên khóe môi đang nhếch lên của hắn.

Đỗ Hành nhìn người đối diện gần trong gang tấc, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Ta nói cho đệ biết sau này huyện sẽ phát triển thương mại, khi đó huyện thành nhất định sẽ náo nhiệt hơn, nếu đệ rảnh rỗi thì có thể đi xem mua vài cửa hàng giá rẻ, đợi đến khi huyện phát triển rồi thì cho thuê, hoặc bán lại cũng có lời.”

“Được, vài hôm tới ta sẽ đi xem.”

Đỗ Hành nắm tay Tần Tiểu Mãn, trong không khí có một mùi hương thơm thoang thoảng ngọt ngào, hắn ghé sát đầu vào cổ Tần Tiểu Mãn hít hà: “Mùi gì vậy, thơm quá.”

“Còn mùi gì nữa, vừa mới từ ngoài mang về cho Thừa Ý ít bánh dứa nên dính mùi thôi.”

Đỗ Hành thấy mùi thơm liền muốn hít hà thêm, nhưng bị Tần Tiểu Mãn véo mũi, rồi một tay sờ vào trong vạt áo hắn.

Hắn vội vàng nắm lấy bàn tay đang làm loạn: “Đang ở thư phòng đấy, đừng nghịch.”

Tần Tiểu Mãn nhe răng: “Giả làm người đứng đắn cái gì, ta còn không biết chàng sao.”

Đỗ Hành hơi đỏ mặt, ban ngày ban mặt đã đành, mà lại còn không phải ở phòng ngủ.

Hắn theo bản năng nhìn về phía cửa sổ đối diện hành lang, có người đã sớm có dự tính, cửa sổ đã được đóng lại từ trước, chỉ còn hai chậu cúc mùa thu đang nở

rộ nhìn về phía cửa sổ.

Hắn muốn ngăn Tần Tiểu Mãn lại, nhưng người ta đang ngồi trên người hắn nên bị lép vế.

Tần Tiểu Mãn thấy hắn hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy không được, lại không dám mạnh tay, bộ dạng đó thật thú vị.

Loading...