Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:11:21
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người trong phòng thân mật một lúc, người hầu bên ngoài đến giục hai lần ăn sáng mới ra ngoài, ăn cơm xong cùng nhau ra cửa nhưng lại đi ngược hướng.

Hôm nay Đỗ Hành muốn đến các làng xóm dạo quanh, tiết trời thu se lạnh, cúc dại trắng nhỏ trên núi nở rộ khắp nơi, thỉnh thoảng có thể thấy vài văn nhân ngâm thơ vịnh cúc.

“Đại nhân đến rồi, tri huyện đại nhân đến rồi!”

Đỗ Hành vừa xuống khỏi quan đạo, còn chưa vào làng đã có người dân tinh mắt phát hiện ra xe ngựa, liền bỏ việc chạy ra đường làng chờ xe ngựa của hắn.

“Mọi người sao biết ta đến?”

Đỗ Hành xuống xe ngựa, nhìn thấy một đám người dân tụ tập trên đường, hắn cười ha hả, người dân cũng cười ha hả.

“Từ sớm đã nghe nói hôm nay tri huyện đại nhân xuống làng tuần tra mùa thu, thấy xe ngựa liền biết là đại nhân đến đây rồi.”

Người dân vô cùng nhiệt tình, nói xong liền bưng bát nước tới: “Thời tiết vẫn còn nóng lắm, đại nhân đi đường xa chắc khát nước, uống chút nước đi ạ.”

Đỗ Hành không khách sáo, nhận lấy bát nước uống một ngụm: “Đây là trà hoa cúc sao?”

“Thời tiết này hoa cúc trên núi nhiều lắm, hái một ít phơi khô pha trà uống.” Đỗ Hành đáp: “Quả thật giải khát.”

Trên đường đi, Đỗ Hành đến đâu, ở đó đều vang lên tiếng chào hỏi nồng nhiệt.

Đỗ Hành bỗng thấy như trở về những ngày ở thôn Điền Loan huyện Lạc Hà, trước sau nhà đều là họ hàng người quen, gặp ai cũng có thể chào hỏi trò chuyện vài câu.

Bầu không khí náo nhiệt như vậy đã lâu không thấy.

Đỗ Hành nhân lúc tuần tra, vừa chào hỏi với người dân vừa tìm hiểu tình hình canh tác năm nay.

“Năm nay việc tưới tiêu có dễ dàng hơn không?”

“Dễ dàng hơn nhiều rồi, ngày trước, dù nhà có trâu bò thì việc tưới tiêu cũng không bằng việc có máy nước bây giờ. Nhà chúng tôi năm người, ngày trước chăm sóc mười mấy mẫu ruộng này phải dậy sớm về khuya, giờ đây, ngay cả lúc mùa hè nóng nực cũng có thể ở nhà nghỉ mát.”

Người dân vây quanh Đỗ Hành tranh nhau kể về chuyện nông tang năm nay: “Những năm trước, vào tiết trời làm ruộng tưới tiêu thì rất nhiều người bị say

nắng, năm nay ít lắm. Đó đều là nhờ công lao đại nhân xây dựng thủy lợi, cấp tiền cho mọi người làm máy nước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-290.html.]

Đỗ Hành khẽ cười: “Năm nay sản lượng quả thật tốt hơn những năm trước, nhưng mọi người có ăn no không?”

Người dân cười hề hề: “Mấy mẫu ruộng này sản lượng chỉ có bấy nhiêu, ăn no nào có dễ vậy.”

Vừa dứt lời, lý trưởng liền trừng mắt nhìn người nông dân đang hăng say nói mà không kiêng dè gì.

Người nông dân biết mình lỡ lời, liền vỗ miệng sửa lại: “Nhưng so với trước đây thì nhiều nhà đã có cơm ăn rồi, so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Có cơm ăn, bà con không phải bán con bán gái nữa, nhà có người, ăn no có sức khỏe thì có thể ra ngoài tìm việc làm gì cũng được, như vậy nhất định có thể ăn no!”

“Ta biết các ngươi nói thật lòng.” Đỗ Hành nói: “Cuộc sống tốt đẹp không phải một sớm một chiều mà có được, chỉ cần mọi người siêng năng, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp.”

Người dân thấy Đỗ Hành không hề tỏ vẻ khó chịu, liền nói tiếp: “Đại nhân nói đúng lắm, ngài xem, công trình thủy lợi làm tốt, tiết kiệm thời gian công sức, chúng tôi làm ruộng cũng đỡ vất vả hơn nhiều rồi. Nhưng nông dân như chúng tôi quen tay quen chân rồi, giờ nhàn rỗi như vậy, nếu có thể khai hoang thêm vài mẫu đất để trồng trọt thì tốt biết mấy.”

Nghe vậy, Đỗ Hành cười nói: “Mọi người đều có suy nghĩ cầu tiến như vậy thì tốt quá.”

“Ta đã xem qua địa hình địa thế trong huyện chí, hôm nay đặc biệt xuống các làng xóm tuần tra thực địa, cũng là để xem xét tình hình, lắng nghe ý kiến của mọi người.”

“Đại nhân sáng suốt, có đại nhân ở đây, người dân trong huyện chúng ta nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp!”

Đỗ Hành đi thị sát gần nửa ngày, trở về huyện thẳng đến nha môn, lại lấy huyện chí ra xem.

Thực ra, huyện chí của huyện Thu Dương hắn đã xem nhiều lần, tuy không thuộc làu làu nhưng cũng khá hiểu biết về nội dung ghi chép trên đó.

Huyện Thu Dương hạn hán, đất rộng, thổ nhưỡng khá tơi xốp.

Trước đây khi hắn quyết định làm thủy lợi đã xem xét địa hình, bây giờ thủy lợi làm xong cũng đã có hiệu quả, coi như đã khắc phục được vấn đề hạn hán.

Tục ngữ nói dựa vào địa hình địa thế, thời tiết không thể thay đổi thì chỉ có thể tìm cách khác.

Chỉ làm thủy lợi thôi chắc chắn không được, cần phải điều chỉnh cây trồng cho phù hợp với thổ nhưỡng.

Muốn người dân ăn no dễ, nhưng muốn ăn ngon thì không dễ.

Muốn đạt được mục tiêu sau, chỉ trồng lúa ngô để no bụng thôi thì theo tình hình thời tiết địa hình của huyện Thu Dương là không khả quan, còn phải dựa vào địa hình địa thế để trồng một số cây trồng kinh tế mới được.

Địa hình huyện Thu Dương rộng lớn, có nhiều đất có thể khai hoang sử dụng, hiện tại nông dân lại có thời gian công sức để canh tác thêm đất, đã hội đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.

Đỗ Hành cảm thấy đã đến lúc khuyến khích người dân khai hoang, lợi dụng thời tiết của huyện Thu Dương để trồng cây trồng kinh tế nhằm thay đổi cuộc sống nghèo khó.

Hắn sửa sang lại bản dự thảo đã soạn sắn từ trước, định chờ đến lúc lên nha môn sẽ tập hợp mọi người lại để tiếp tục làm việc lớn.

Loading...