Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 289

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:11:19
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mở sổ sách ra, Đỗ Hành mới thấy rõ con số.

Mùa thu hoạch lần này, huyện nha thu được tổng cộng khoảng một vạn thạch lương thực, tăng thêm hai ngàn năm trăm thạch so với năm ngoái.

Kết quả này có thể nói là vô cùng đáng mừng.

Đương nhiên, có thể đạt được sản lượng như năm nay, cũng là nhờ công trình

thủy lợi, sự ổn định trị an, cùng với việc khai hoang thêm hai ba trăm mẫu đất hoang, chứ không phải chỉ nhờ vào một hạng mục chỉnh đốn mà có được kết quả này.

Nhưng phải nói rằng, Đỗ Hành ngày đêm vất vả, đấu trí đấu dũng với nhiều thế lực trong huyện, chịu không ít oan ức và thiệt thòi cũng không uổng phí.

Sản lượng tăng lên rõ rệt, thuế má cũng có xu hướng tăng.

Năm ngoái, tổng thuế ruộng đất và thuế thương mại nộp lên triều đình chỉ vỏn vẹn khoảng vạn lượng, lần này tính toán ra cũng được khoảng một vạn năm ngàn lượng, gần hai vạn lượng.

Tuy nhiên, lần này tăng nhiều như vậy vẫn là do thu được thuế thương mại cả năm, thuế thương mại nửa đầu năm ngoái Đỗ Hành hầu như không thu được gì, chỉ còn lại một khoản nợ xấu, đến khi nộp lên triều đình thì phần lớn cũng chỉ là thuế thương mại nửa cuối năm.

Nói cách khác, nếu trừ đi thuế thương mại thu được nửa đầu năm, so với năm ngoái, thuế cũng chỉ tăng thêm khoảng một ngàn lượng.

Tính toán kỹ lại, so với mức tăng sản lượng, số tiền thuế này tăng thực sự không nhiều.

Trong đó còn có một khoản là thuế đinh do dân lưu vong ổn định đóng góp, các cửa hàng trong huyện tuy dần dần mở cửa trở lại nhưng lợi nhuận cũng không mấy lạc quan.

Thương mại trong huyện những năm trước bị chèn ép quá mức, dù sao cũng không phải một sớm một chiều có thể khôi phục lại được.

Đỗ Hành xem qua thuế quan năm nay, khoản thuế này gần như quá ít, không tiện ghi vào sổ sách, phải biết khoản thuế này ở nơi khác là một khoản thu béo bở, nhưng ở huyện Thu Dương lại là hạng mục đứng cuối.

Trước đây, huyện Thu Dương nghèo, huyện nha không thu được gì từ dân chúng, đành phải bóc lột thương nhân bên ngoài một cách quá đáng.

Thuế quan huyện Thu Dương cao hơn nơi khác hai ba thành, thương nhân chịu thuế quan cao ngất ngưởng vào huyện lại phát hiện dân chúng nghèo không mua được gì, lại còn phải chịu rủi ro bị cướp hàng bởi bọn sơn tặc huyện Thu Dương, làm ăn không thuận lợi, ai còn muốn đến đây buôn bán, mỗi lần qua đây chỉ có lỗ.

Lâu dần, tuy huyện Thu Dương nằm ở phía bắc phủ thành, phía đông giáp với Huy Châu, phía nam giáp với Tô Hàng, cũng coi là một nơi giao thương quan trọng, nhưng lại không có thương nhân nào dám đến.

Người nghèo huyện loạn, bất cứ thương nhân nào nhắc đến huyện Thu Dương đều phải lắc đầu, tiếng tăm trong giới thương gia cực kỳ xấu, dù phải đi đường vòng cũng không muốn chọn đi qua huyện Thu Dương.

Với tình hình như vậy, huyện Thu Dương ngày đêm không náo nhiệt, thiếu đa dạng, thuế thương mại ít cũng là điều dễ hiểu.

Thực ra, Đỗ Hành trước đây khi xử lý vụ án của Giang Tác Vô đã phần nào hiểu được những vấn đề này, chỉ là lúc đó công việc quá nhiều, hắn không thể nào lập tức chỉnh đốn lại chuyện thương mại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-289.html.]

Tuy nhiên, sau khi Giang Tác Vô bị cách chức, hắn lập tức khôi phục thuế quan về mức bình thường, nhưng tiếng xấu của huyện Thu Dương đã “vang xa”, huống hồ thời đại này thông tin không được nhanh chóng, dù đã khôi phục thuế quan, thương nhân bên ngoài vẫn giữ định kiến về huyện Thu Dương, nhất thời nửa khắc nào đâu có đến ngay.

Đỗ Hành cũng đau đầu, đã một năm rồi mà vẫn vậy, nếu không tự mình thay đổi, cứ để mặc tự nhiên thì đừng mong thuế quan tăng lên.

Hắn cũng tự an ủi mình, tiếng xấu của huyện Thu Dương không phải một sớm một chiều mà có, mà là tích tụ dần dần, vậy thì muốn thay đổi tiếng tăm, cũng không thể ngày một ngày hai được.

Dù bây giờ hắn có tuyên dương rầm rộ việc thuế quan huyện Thu Dương đã giảm, thương nhân nhận được tin cũng chưa chắc đã đến, thuế quan thì giảm rồi, nhưng dân chúng vẫn còn nghèo.

Người nghèo trước hết phải nghĩ đến việc ăn no, ăn no rồi mới có tâm tư nghĩ đến việc ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, có nhu cầu thì thương nhân đến đây mới có tiền lời, mới có thể kinh doanh được.

Cuối cùng thuế quan mới tăng lên được.

Đỗ Hành tính toán một hồi, vẫn phải vất vả rồi.

Trời thu cao trong xanh, Đỗ Hành soạn thảo xong văn thư về sản lượng và thuế má cần nộp trong năm nay, sau khi ký tên đóng dấu gửi lên trên, một việc lớn

trong huyện năm nay coi như hoàn thành.

Các gia đình giàu có trong huyện bận rộn tổ chức hội thơ, Tần Tiểu Mãn cũng được mời nhiều lần.

Đỗ Hành cũng ủng hộ việc tổ chức những buổi tụ họp này trong huyện, tuy hắn không thích tham gia, nhưng những buổi tụ họp như vậy nhiều, chứng tỏ cuộc sống của người dân đang ngày càng tốt lên, mọi người có thể ngồi nhâm nhi trà đàm đạo trong thời tiết tốt, chính là cuộc sống yên ổn.

“Chàng thật sự không đi cùng ta sao, nghe nói có cả một vườn cúc mùa thu, bông nào bông nấy to bằng cái đĩa, đẹp lắm.”

Đỗ Hành ngồi trên ghế dài rửa mặt, nhìn Tần Tiểu Mãn hôm nay mặc một bộ y phục cổ tròn màu xanh lá sen, tôn lên khuôn mặt trắng hồng sau khi búi tóc.

Tần Tiểu Mãn thực ra không quá xuất chúng, ngũ quan không quá tinh tế nhưng đoan chính, kết hợp lại thành một khuôn mặt khá dễ nhìn.

Hơn nữa y có đôi mắt một mí, trong sáng lanh lợi, là kiểu người càng nhìn càng thấy thích.

Có lẽ do hắn nhìn quá lâu, Tần Tiểu Mãn đang dọn dẹp đồ đạc bỗng dừng tay: “Sao vậy? Quần áo hôm nay của ta không đẹp sao?”

“Sao lại không đẹp, chất vải này là do chưởng quỹ bên phủ thành gửi tới đúng không, nghe nói là kiểu mới nhất của kinh thành. Làm thành y phục cho đệ mặc đi ngắm cúc hôm nay rất hợp.”

Đỗ Hành đứng dậy, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc trâm ngọc bích, nhẹ nhàng cài lên búi tóc đã được vấn gọn gàng của Tần Tiểu Mãn.

“Chiếc trâm ngọc này là của ta, coi như là ta cùng đệ đi ngắm cúc vậy.” Nói xong, Đỗ Hành hôn nhẹ lên gáy Tần Tiểu Mãn.

Tần Tiểu Mãn sờ sờ chiếc trâm ngọc trên đầu, không khỏi mỉm cười.

Loading...