Ta đã viết năm lần, lần này là lần viết đẹp nhất, cho dù viết không đẹp, ta biết ngươi nhất định cũng sẽ không chê cười ta.
Nếu ngươi học được viết chữ, cũng viết thư cho ta nhé?
Nếu không thì cũng có thể nhờ một vị tiên sinh viết hộ ngươi, ta sẽ trả tiền cho ông ấy.
Mong hồi âm, Vân Đoạt.
Thừa Ý đọc xong thư, hai mắt cong cong, vui vẻ lắc lư chân trên ghế, cậu rất vui vì mình cũng có thư.
Cẩn thận gấp tờ giấy lại, cất vào phong bì, cậu không khỏi thấy buồn cười.
Thì ra không chỉ có Đạm Sách thấy tên mình khó viết.
Cất thư xong, cậu muốn đứng dậy xem Vân Đoạt tặng đồ chơi gì, vừa quay đầu lại đã thấy Đỗ Hành đang đứng ngoài cửa sổ, hai tay ra sau lưng.
“Cha?”
Thừa Ý nhướn mày thanh tú, vui vẻ chạy tới: “Hôm nay cha không xử lý công vụ sao?”
Đỗ Hành ngồi xổm xuống nhìn đứa trẻ xinh xắn trước mặt, dưới ánh mặt trời trắng đến phát sáng, đôi mắt luôn ánh lên ý cười.
Hắn đưa tay nắn nắn bàn tay mềm mại của cậu: “Đến xem bảo bối của chúng ta, nhận được thư của Vân Đoạt vui vậy sao?”
Thừa Ý lại gần Đỗ Hành, nép sát vào hắn: “Thừa Ý thấy cha mới vui như vậy.”
Nghe vậy, Đỗ Hành thấy lòng ấm áp, điểm nhẹ lên chóp mũi Thừa Ý, bế cậu lên: “Đúng là áo bông nhỏ của cha, miệng ngọt thật. Vân Đoạt nói gì với con?”
“Vân Đoạt nói cậu ấy đã học được viết chữ rồi, còn gửi cho con rất nhiều đồ chơi.”
Thừa Ý ngoan ngoãn đưa thư cho Đỗ Hành.
Lão phụ thân mặt dày, đọc lướt qua, thấy Vân Đoạt không viết gì lung tung mới yên tâm.
Người ta nói trẻ con hay quên, thằng nhóc này ngược lại nhớ dai biết quan tâm người khác, dọn đến huyện Thu Dương lâu như vậy rồi mà vẫn nhớ chơi với Thừa Ý.
Nhưng từng chữ từng câu đều thấy được tình cảm chân thành của trẻ nhỏ, không khỏi bật cười: “Thằng nhóc này.”
Thừa Ý nào biết lão phụ thân lại nghĩ ngợi nhiều như vậy, chỉ hỏi: “Vậy cha, chữ của Vân Đoạt viết đẹp không?”
Đỗ Hành trầm ngâm một lúc: “Cũng tạm.”
Chắc là đã mời phu tử của thư viện Bạch Dung dạy rồi. “Vậy so với chữ của Thừa Ý thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-288.html.]
Đỗ Hành không ngờ tiểu tử nhà mình lại có lòng hiếu thắng, liền cười nói: “Đương nhiên là chữ của Thừa Ý chúng ta viết đẹp hơn.”
Thừa Ý vui vẻ, ôm cổ Đỗ Hành, áp mặt vào má hắn: “Vậy chiều nay cha dạy Thừa Ý và đệ đệ viết chữ nhé, đệ đệ học viết chữ rất nhanh, mấy hôm trước con lật sách Thiên Tự Văn cho đệ ấy viết theo, đến hôm nay đã viết được hơn hai mươi chữ rồi. Chữ của Vân Đoạt viết đẹp, chữ của đệ đệ cũng phải viết đẹp mới được.”
Đỗ Hành nói: “Đạm Sách cũng thông minh đấy, chỉ là không thích vào thư phòng. Sáng nay đã đến phủ Phùng tướng quân rồi, giờ chắc đang cùng Tiểu Hổ chơi đao thương.”
Phùng Vạn Hà tháng trước từ huyện khác chiêu binh trở về, mang theo Phùng Tiểu Hổ tập luyện đao thương, Đạm Sách thấy thích lắm.
Thừa Ý gục đầu lên vai Đỗ Hành: “Con gọi đệ đệ về thư phòng, đệ ấy sẽ bằng lòng đến.”
Đỗ Hành bật cười, cảm khái một câu: “Ừ, Đạm Sách cũng chỉ nghe lời con nhất thôi, ca ca phải thay cha dặn dò đệ đệ học hành cho giỏi, nếu không sau này chữ cũng không biết viết, làm sao viết thư cho người khác.”
Thừa Ý không biết lời nói của Đỗ Hành có ẩn ý, chỉ nghiêm túc gật đầu: “Vâng!”
Tần Tiểu Mãn ở trong vườn nhìn hai cha con đang dạo bước dưới hành lang lắc đầu.
Thừa Ý từ nhỏ đã ngoan ngoãn, giờ đã năm tuổi rồi mà vẫn như hồi bé, ai bế cũng đều khen một tiếng, lần sau gặp lại vẫn còn muốn được bế tiếp.
Tuy nhiên, Thừa Ý theo bà v.ú học cũng được một thời gian rồi, bây giờ đã tự cho mình là người lớn, không còn như hồi nhỏ ai bế cũng được, giờ khéo léo trốn tránh không cho ai bế.
Người khác dỗ dành thế nào cũng không chịu cho bế, chỉ có Đỗ Hành là ngoại lệ, tiểu tử rất thích hắn, lão phụ thân không bế cậu thì cậu lại làm nũng đòi bế.
Nhìn hai cha con như muốn hòa vào làm một, đúng là phụ tử tình thâm. Y vẫy tay: “Mau lại đây nhặt rau cần này, tối nay nấu canh.”
Ngày tháng trôi qua, trong huyện gần đây không có chuyện gì lớn, cuộc sống cứ thế yên bình trôi.
Một ngày ba bữa, trời nóng nực, nóng rồi lại nóng, bất tri bất giác đã đến mùa thu hoạch rộn ràng.
Năm nay công trình thủy lợi trong huyện hoàn thành, đến thời điểm giao mùa xuân hạ cần tưới tiêu, huyện nha mở cửa đập xả nước, ruộng đồng mười hai hương đều được tưới tiêu, không còn tình trạng hai làng tranh giành đánh nhau vì thượng nguồn chặn dòng nữa.
Lại có thêm cỗ máy nước tiết kiệm thời gian công sức để tưới tiêu, không chỉ mùa màng được nước tưới đầy đủ mà sinh trưởng tốt tươi, mà nông dân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những năm trước.
Dân chúng cảm kích huyện nha, sau thu hoạch đường sá bằng phẳng không còn phi tặc quấy nhiễu, lý trưởng mười hai hương đều tranh nhau nộp sản lượng lên huyện nha, thậm chí việc phái người xuống thu thuế cũng thuận lợi hơn nhiều so với mọi năm.
Việc thu thuế ruộng đất mùa thu hoạch mà người dân càng tích cực hợp tác thì càng thể hiện sự kính trọng đối với huyện nha.
Mới cuối tháng Chín, dưới sự phối hợp tích cực của quan dân hai bên, công việc thu hoạch mùa thu năm nay đã gần như hoàn tất, sớm hơn năm ngoái gần một tháng.
Hiệu suất này, các quan lại trong huyện nha đều cảm khái là quá cao.
Khi Đỗ Hành xem sổ sách mà hộ phòng đưa lên, đã nghe Giang Khải nói năm nay mùa màng bội thu, sản lượng nhất định sẽ tăng, bàn tán xôn xao.
Cho dù không nghe người ta bàn tán, nhìn sự náo nhiệt của huyện thành trong mùa thu hoạch năm nay, Đỗ Hành cũng có thể đoán được phần nào sản lượng năm nay như thế nào.