Ban đầu Đỗ Hành cũng nghĩ như , nhưng nếu thật sự khai , cũng là ô nhục gia môn, đến lúc đó danh tiếng của hai con Đoạn Tuyết sẽ .
Dù cũng là hai phụ nữ, là nhà con trai, em, thời buổi sống dễ dàng, hà cớ gì để hai con mang tội đó.
Dù tội của Ngụy gia cũng đủ để kết tội Ngụy Hồng Minh, thật sự cần thêm con Đoạn gia nữa.
Về phần chuyện lúc Ngụy gia phao tin bạc tình bạc nghĩa, ở rể nạp , tự cách ứng phó.
Nghe Đỗ Hành , Tần Tiểu Mãn cũng trách cứ, cũng là ca nhi, rõ thời coi trọng danh tiếng như thế nào.
Cũng chính vì ngày xưa danh tiếng nên mới tìm nhà chồng tử tế, cũng ai cũng may mắn như .
“Như cũng , nghĩ thật chu đáo.”
Đỗ Hành đáp một tiếng, thực cũng chút tư tâm. Dù cũng chiếm thể của nguyên chủ mới sống đến ngày hôm nay, chỉ một phu lang , hai đứa con ngoan ngoãn, còn thi cử quan, dấn quan trường. Mặc dù đây đều là do nỗ lực mà , nhưng nếu thể , tất cả đều vô nghĩa.
Hắn đến quê hương của nguyên chủ, trong khả năng thể giúp đỡ họ hàng của một chút, cũng coi như là tôn trọng nguyên chủ.
Cho dù cô mẫu của gì, nhưng biểu của vô tội.
Đỗ Hành : “ Đoạn gia còn nam đinh, trong nhà cũng đàn ông chủ sự, nhà họ hàng bên ngoài bắt nạt nhà nối dõi. Bây giờ việc của Ngụy gia giải quyết, định chuẩn một phần của hồi môn, gả Đoạn Tuyết .”
Khi Ngụy gia tịch biên gia sản bồi thường cho các nạn nhân, con Đoạn gia là những đầu tiên bồi thường, hai mang theo tiền bồi thường trở về nhà ở quê.
Hai phụ nữ giữ nhiều tiền bạc ruộng đất, khó tránh khỏi nhà họ hàng bên ngoài dòm ngó. Nếu Đoạn Tuyết kết hôn, nhà chồng giúp đỡ, nhà bên ngoài tự nhiên dám càn nữa.
Tần Tiểu Mãn sớm chuyện của Đoạn Tuyết và Hà gia, cũng vui mừng khi thấy hai thành .
“Được, của hồi môn cứ để lo.”
Tháng tư, Đoạn Tuyết đưa khỏi huyện nha một cách long trọng, kẹo cưới, tiền cưới rải khắp đường phố, náo nhiệt như con gái huyện lệnh xuất giá.
Nhiều dân trong huyện đến xem náo nhiệt.
Thấy huyện lệnh phu phu đích tiễn Đoạn Tuyết lên kiệu hoa.
Đám cưới náo nhiệt , một mặt cho Đoạn Tuyết nở mày nở mặt, cho Đoạn gia tuy còn nam đinh, nhưng vẫn còn họ quan.
Mặt khác, Ngụy Hồng Minh rêu rao khắp nơi rằng Đỗ Hành bạc tình bạc nghĩa, khi quan to thì màng đến họ hàng cũ, phẩm hạnh bại hoại. Giờ đây, chỉ nạp biểu , mà còn long trọng gả nàng cho một nhà tử tế, những lời đồn đại phẩm hạnh liền tự động dập tắt.
Giờ đây, khi xử lý bọn cường hào trong huyện, dân đều khen ngợi huyện lệnh thanh liêm, hết lòng vì huyện vì dân. Những lời huyện lệnh đều trở thành lời lẽ đố ky của kẻ tiểu nhân. Uy tín của Đỗ Hành trong dân chúng củng cố khá nhiều.
Đỗ Hành cảm thấy nhẹ nhõm, cứ tưởng cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi một thời gian, ngờ mới mấy hôm xảy chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-286.html.]
“Đại nhân, phu lang, xong !”
Hôm đó khi tan nha, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn đang cắt tỉa cành cây trong vườn thì hầu vội vàng chạy ,
“Chuyện gì ?”
“Mẹ của biểu tiểu thư, mất .”
Nghe , Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn đều kinh ngạc cau mày.
Biết Đỗ Hữu Yến cháu trai huyện lệnh, Đoạn Tuyết gả một nhà tử tế, nhà họ Đoạn tự nhiên dám bắt nạt hai con nữa, lẽ sống yên mới đúng.
ngờ, khi xét xử Ngụy Hồng Minh, những lời Đỗ Hữu Yến tranh cãi với lan truyền ngoài.
Hôm đó xét xử công khai, nhiều dân xem náo nhiệt, những chuyện nam nữ ho liền đem bàn tán.
Có lẽ đúng là sự thật, Đỗ Hữu Yến chịu nổi những lời bàn tán, mất hết mặt mũi, nhảy sông tự vẫn.
Khi hai đến quê, Đỗ Hữu Yến vớt lên.
Tuy là một , một vợ , cũng là một , nhưng duy nhất cũng , Đoạn Tuyết vẫn đến tan nát cõi lòng.
“Mẹ là vì mới . Là bất hiếu với .” “Sao ?”
“Nhiều bàn tán, sợ đến , hỏng cuộc sống yên bình của , nên mới tự vẫn.”
Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn khỏi thở dài.
Người c.h.ế.t thể sống , Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn khuyên nhủ Đoạn Tuyết lo liệu hậu sự cho Đỗ Hữu Yến chu đáo.
Trong nghịch cảnh khó khăn, ý chí sinh tồn của con càng mạnh mẽ, giống như cỏ dại mọc trong gió.
khi cuộc sống thật sự êm đềm, hạnh phúc, trở nên yếu đuối hơn nhiều. Hơn nữa, những con d.a.o vô hình còn sắc bén và gây tổn thương hơn cả d.a.o thật.
Cuối tháng tư, thời điểm giao mùa xuân hè, nhờ sự nỗ lực của các quan và dân làng trong huyện, việc xây dựng công trình thủy lợi thành.
Cả mười hai hương, ngay cả hương xa nhất cũng kịp sử dụng xe nước để tưới tiêu cho ruộng lúa mùa hè oi bức.
Đỗ Hành thị sát việc tưới tiêu bằng xe nước ở các hương về, ở cổng hậu viện, gặp hai chiếc xe ngựa dừng .
Người xe thấy , vội vàng xuống xe: “Đỗ đại nhân, lâu gặp. Đây là chút quà cảm tạ mà lão gia nhà sai tiểu nhân đặc biệt mang đến, mong đại nhân đừng chê.”