Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:09:30
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tiểu Mãn thành thật nói: “Cha mẹ ngươi cũng tốt tính đấy. Nếu ta mà có đứa con như ngươi thì đã từ mặt lâu rồi.”

“Hứ.” Vân Thanh Văn cũng đáp trả: “Vậy ta khuyên ngươi nên sinh nhiều con với phu quân ngươi, nếu không sau này có đứa con bất hiếu, thấy con cháu ít lại không nỡ từ mặt.”

Hai người lại uống thêm chút rượu.

Tần Tiểu Mãn nói: “Nếu ngươi thật lòng muốn ly hôn thì Ngụy gia sụp đổ cũng dễ thôi.”

Nghe vậy, Vân Thanh Văn ngẩng đầu nhìn Tần Tiểu Mãn.

“Vì nể nang tình hàng xóm với mẹ ngươi, ta không so đo chuyện trước kia, có thể giúp ngươi một tay.”

Vân Thanh Văn rời khỏi nhà ngục, nhìn ánh mặt trời ấm áp, thoát khỏi không gian tăm tối, bí bách đó, cậu mới hít thở sâu một hơi.

Cậu không quá thông minh, nhưng từ nhỏ sinh ra trong gia đình thương nhân, cũng không phải kẻ ngu ngốc.

Nghiêm túc suy nghĩ một số việc, cũng chưa chắc không thể hiểu ra.

Chuyện này có phần trùng hợp. Bây giờ xem ra, Tần Tiểu Mãn không hề thật lòng muốn giúp cậu, mà là có ý lợi dụng mình.

Không phải cậu ấy muốn Ngụy gia sụp đổ, mà là huyện lệnh không dung tha cho Ngụy gia nữa rồi.

Tuy cậu không tham gia vào việc kinh doanh của Ngụy Hồng Minh, nhưng sống chung với nhau, ít nhiều cũng biết được một vài điều. Mấy năm nay Ngụy Hồng Minh càng ngày càng ngông cuồng, rất nhiều chuyện đã làm ra mặt.

Một huyện lệnh thanh liêm sao có thể dung túng cho loại cường hào như Ngụy Hồng Minh.

Dù sao, cậu cũng không hối hận về những gì mình đã làm.

Cho dù cậu có thể chịu đựng Ngụy Hồng Minh tiếp tục sống như vậy, nhưng với cách hành xử của anh em Ngụy Hồng Minh, Ngụy gia sớm muộn gì cũng sụp đổ, không phải kế lâu dài.

Cuối tháng hai, huyện nha đã tìm ra nhiều tội chứng của hai anh em Ngụy gia. Ngoài việc cho vay nặng lãi, chiếm đoạt ruộng đất, Ngụy Hồng Minh còn nhiều lần cưỡng hiếp, g.i.ế.c người. Ngụy Bách ỷ thế h.i.ế.p người, ép lương thành kỹ. Hai anh em còn từng sai người cản trở công vụ của huyện nha.

Không ít chuyện dơ bẩn này đều là do Vương Nhị khai ra. Thấy chủ cũ sụp đổ, Vương Nhị vì muốn tự bảo vệ mình đã khai hết những chuyện mà Ngụy gia sai hắn làm.

Lúc này mới thật sự là tường đổ mọi người đẩy.

Đỗ Hành xét xử luôn khoan dung, cố gắng cho người ta cơ hội sửa chữa.

Nhưng tội ác của Ngụy gia quá nhiều, lại còn hại mạng người, hắn dù khoan dung đến đâu cũng sẽ không cho loại sâu mọt này cơ hội.

Học đường tước bỏ công danh của hai anh em, giáng xuống làm thường dân. Tịch biên gia sản của Ngụy gia, Ngụy Hồng Minh xử c.h.é.m vào mùa thu, Ngụy Bách không dính líu đến án mạng nên giữ lại mạng sống, bị đày đến biên cương sung quân. Sống c.h.ế.t ra sao tùy thuộc vào số mệnh của hắn, nhưng một tên công tử quen sống trong nhung lụa bị lưu đày, còn không bằng c.h.ế.t cho xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-285.html.]

Còn Vân Thanh Văn, nhờ có công tố cáo, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn cũng theo như đã hứa, xử cho hai người ly hôn, cho cậu một sự tử tế, cho cậu mang của hồi môn hồi về nhà mẹ đẻ.

Ngày tịch biên gia sản Ngụy gia, cả huyện nhộn nhịp như ngày tết. Biết tin này, nhiều nông dân trong làng cũng không ngại vất vả đến xem náo nhiệt.

Những thương nhân, thường dân, tá điền từng bị ức hiếp, ai ai cũng vỗ tay hả hê.

Mấy năm nay Ngụy Hồng Minh tích lũy được không ít của cải, ngay cả khi Vân Thanh Văn đã mang của hồi môn của mình đi, số bạc và tài sản bị tịch thu cũng gần năm vạn lượng.

Vị tri huyện nghèo Đỗ Hành nhìn sổ sách, lắc đầu. Bảo sao huyện không có

tiền, nguyên nhân là rơi vào tay Ngụy gia hết rồi.

Đỗ Hành bồi thường toàn bộ số bạc cho những thương nhân và nông dân từng bị Ngụy gia bóc lột, còn lại khoảng hai vạn lượng bạc.

Hắn mở kho cứu trợ quy mô lớn, phân phát gạo, vải cho dân nghèo trong huyện, còn lại một vạn năm ngàn lượng thì sung công quỹ.

Xử lý xong việc của Ngụy gia, đã là giữa tháng ba.

Đỗ Hành vỗ vỗ sổ sách công quỹ, thấy nhẹ nhõm cả người, hắn nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Mãn.

“Việc tu sửa thủy lợi ở huyện đã tiêu tốn không ít bạc, số tiền tích lũy trước đây đã cạn kiệt, sắp không còn tiền xoay sở, Ngụy gia đúng là đã hỗ trợ lớn một phen. Sau này nếu công quỹ không còn tiền, cứ nhắm vào những nhà giàu có mà làm thôi.” Mỗi lần đều có thu hoạch bất ngờ.

Tần Tiểu Mãn bĩu môi: “Làm một nhà giàu có dễ dàng à? Phải diễn rồi lại phải giả vờ, còn không bằng ngày xưa ở trong thôn cuốc đất, mệt thì ngủ, ngủ dậy lại làm việc, không có mấy trò đấu đá này.” Trước đây cậu thật thà biết bao nhiêu, giờ cũng trở nên ranh mãnh, không ít lần vì Đỗ Hành mà dụ người ta vào bẫy.

“Vất vả cho phu lang của ta rồi.” Gọi là đồng cam cộng khổ, Tần Tiểu Mãn mỉm cười, chỉ cần hai người đồng lòng, dù có muôn vàn khó khăn cũng vượt qua được.

“À đúng rồi, hôm trước Giang Khải có gửi một bức thư, bảo ta khi nào rảnh thì đưa cho chàng xem.”

Tần Tiểu Mãn lấy bức thư ra: “Lúc nãy thấy chàng đang đối chiếu sổ sách nên ta không dám làm phiền.”

Đỗ Hành cầm lấy bức thư, nhìn bìa thư mạ vàng, hắn liền biết: “Chắc là từ phủ thành gửi xuống.” Hắn mở thư ra, đọc lướt qua, thực ra cũng không có mấy chữ.

Tần Tiểu Mãn ngồi bên cạnh, mắt nhìn chăm chú: “Ưu?!”

“Là kết quả khảo hạch hàng năm đã có rồi.” Đỗ Hành thấy kết quả cũng giãn mày: “Ta cứ tưởng vì chuyện của cô mẫu mà khảo hạch bị ảnh hưởng, không đạt được thành tích này.”

Tần Tiểu Mãn cười nói: “Đúng vậy!”

“Chắc là đánh giá tổng hợp. So với những việc làm và thành tựu năm ngoái, chút đánh giá phẩm hạnh đó bị san bằng, cuối cùng vẫn được đánh giá ưu. Chắc cũng là vì huyện Thu Dương rối ren, thấy có chút khởi sắc, cấp trên cũng không muốn làm nản lòng các quan địa phương, cho một kết quả tốt để tiếp tục cố gắng.”

“Chàng cũng vậy, sao lúc trước ở công đường không để cho Đoạn Tuyết khai ra chuyện Ngụy gia sai khiến?”

Loading...