XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 284
Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:09:28
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại huyện thành này, Ngụy Hồng Minh đã lăn lộn nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn phải ngồi tù.
Dù trước kia xuất thân cũng từ tiểu thương, nhưng hắn chưa từng nếm mùi lao ngục. Vừa vào chưa được hai ngày, đã vội vàng tìm cách liên lạc với bên ngoài, đút lót lính canh nhắn tin về Ngụy gia.
Hắn trông chờ Ngụy Bách đến chuộc mình ra.
Qua vài hôm, Ngụy Bách vẫn chưa thấy tăm hơi, người đến thăm hắn lại là Vân Thanh Văn, ăn mặc chỉnh tề, ung dung tự tại.
Lần đầu tiên Vân Thanh Văn đặt chân vào chốn u ám, chuột chạy đầy rẫy này, cậu dùng khăn che mũi miệng, cau mày không giấu nổi vẻ chán ghét. Đi một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng tìm được Ngụy Hồng Minh trong một gian nhà lao, bộ dạng tù tội, đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem.
Vân Thanh Văn càng cau mày hơn. Dù bộ dạng thảm hại của hắn trông thật buồn cười, nhưng cậu lại cảm thấy hắn mặc áo tù mộc mạc này lại thanh thoát hơn hẳn lúc thường ngày áo gấm, đai ngọc.
“Sao lại là ngươi đến? Ngụy Bách đâu?” Ngụy Hồng Minh thấy người đến là Vân Thanh Văn, có phần bất ngờ, nhưng ngay lập tức lại gắt lên. Rõ ràng tin nhắn là gửi cho Ngụy Bách, hắn không tin nổi kẻ vô dụng như Vân Thanh Văn lại có thể cứu hắn ra ngoài. “Ngươi đến đây làm được gì, còn không mau gọi Ngụy Bách đến đưa ta ra khỏi cái chỗ quỷ quái này!”
Nghe vậy, Vân Thanh Văn bỏ khăn che xuống, liếc xéo Ngụy Hồng Minh: “Đến nước này rồi mà còn dám sai khiến ta. Xem ra ngươi vẫn chưa biết thế nào là thân phận tù nhân!”
Ngụy Hồng Minh cười khẩy: “Tù nhân? Ta là phu quân của ngươi! Nếu ta gặp chuyện, một ca nhi hậu trạch như ngươi liệu có sống yên ổn được không?!”
Thấy vậy, Vân Thanh Văn bật cười: “Lợi ích thì nhiều không đếm xuể ấy chứ. Rước hết người này đến người khác vào phủ, háo sắc vô độ, bất tài vô dụng.
Nghĩ đến việc ngươi là phu quân ta, ta đã thấy ghê tởm rồi.”
“Hôm nay ta đến không phải để nói nhảm với ngươi. Vân gia tuy là thương hộ, nhưng cũng là nhà đàng hoàng, không thể dung túng cho một kẻ con rể như ngươi, dựa thế h.i.ế.p người, không coi luật pháp ra gì. Nếu ngươi biết điều thì tự mình ký vào tờ hưu thư này, đến lúc đó Vân gia cũng sẽ không tuyệt tình. Nếu không muốn đường ai nấy đi trong hòa bình, thì đừng trách Vân gia vô tình.”
Nhìn tờ hưu thư được đưa vào, Ngụy Hồng Minh vừa xấu hổ vừa tức giận. Hắn ta vội vã chạy đến, vậy mà lại là để đòi hưu thư! Thật nực cười, bỏ đá xuống giếng đến mức này! Hắn giật lấy tờ hưu thư, xé nát, rồi áp sát vào song sắt, cười nham hiểm: “Giờ này mà còn muốn ta hưu ngươi, nằm mơ đi! Ta khuyên ngươi tốt nhất nên nghĩ cách đưa ta ra ngoài, nếu không ta sẽ kéo ngươi c.h.ế.t cùng!”
“Ngươi!” Thấy hắn cứng rắn như vậy, không mảy may nghĩ đến chút tình nghĩa phu phu mười năm, Vân Thanh Văn thấy thật ghê tởm. May mà cậu đã quyết tâm trước đó. “Ngươi không muốn ký hưu thư, vậy ta cũng không ngại làm lớn chuyện. Đến lúc đó, huyện nha xét xử, phủ nha cũng sẽ nể mặt ta. Muốn c.h.ế.t thì ngươi tự đi mà chết!”
Nhìn bộ dạng tự tin của Vân Thanh Văn, Ngụy Hồng Minh nheo mắt lại, bỗng dưng trong lòng nảy ra một suy đoán táo bạo. “Là ngươi! Là ngươi đã lấy trộm sổ sách của ta đưa cho Đỗ Hành!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-284.html.]
Vân Thanh Văn thản nhiên phe phẩy khăn tay, muốn xua đi mùi hôi trước mũi. “Ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.”
Ngực Ngụy Hồng Minh phập phồng dữ dội. Không ngờ đúng là cậu ta! Tuy rằng hắn và Vân Thanh Văn đã sớm xé rách mặt nhau, nhưng hắn vẫn luôn coi cậu như một kẻ vô dụng, sai đâu đánh đó. Không ngờ cuối cùng lại bị chính hòn đá kê chân này làm cho vấp ngã. Hắn cảm xúc lẫn lộn, sao có thể không tức giận cho được. Nếu không có song sắt chắn ngang, hắn nhất định sẽ xông lên bóp c.h.ế.t Vân Thanh Văn.
“Ngươi cũng đừng mong ai đến cứu ngươi nữa. Nghe nói ngươi bị bắt, những người từng bị ngươi ức h.i.ế.p giờ đều tranh nhau đến tố cáo, trong đó liên quan đến không ít việc làm của Ngụy gia. Ngụy Bách hiện đã bị giam giữ, hắn tự lo cho mình còn chưa xong, đừng hòng có thời gian cứu ngươi.”
Mấy ngày nay Ngụy Hồng Minh không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, không ngờ Đỗ Hành lại ra tay nhanh gọn như vậy, rõ ràng là muốn triệt hạ Ngụy gia. Hắn hoảng sợ, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, vẻ hung dữ lúc nãy lập tức biến thành đáng thương. “Thanh Văn, dù những năm này tình cảm phu phu chúng ta không được như xưa, nhưng cũng là quen biết từ thuở thiếu thời, nhiều năm tình nghĩa, ngươi không thể nói quên là quên được. Ta thừa nhận hai năm nay bận
rộn với công việc, bỏ bê cảm xúc của ngươi, nhưng ta cũng là muốn cho ngươi cuộc sống tốt hơn.”
“Ngươi đi cầu xin nhạc phụ đại nhân, nhờ ông ấy tìm cách cứu ta ra ngoài được không? Ta nhất định sẽ sửa đổi, sau này cái gì cũng nghe lời ngươi.” Ngụy Hồng Minh ra vẻ thành khẩn: “Ngươi không thích những người đó trong nhà, thì cứ đuổi đi, ta sẽ chỉ bên một mình ngươi.”
Thấy Ngụy Hồng Minh lại bày ra bộ mặt dối trá mà tự cho là chân thành, Vân Thanh Văn nhớ lại thời trẻ, tuy không tuấn tú như Đỗ Hành, nhưng hắn cũng có ngoại hình khá ưa nhìn. Thêm vài lời hứa hẹn đường mật, những lời hứa vốn dĩ nực cười nhất lại trở nên có phần đáng tin. Ngày xưa cậu đã bị hắn lừa gạt, nhưng thời gian trôi qua, Ngụy Hồng Minh không chỉ béo ra, mất đi vẻ tuấn tú, mà còn trải qua bao lần cãi vã, đau lòng, Vân Thanh Văn dù có ngốc nghếch đến đâu lúc này cũng không còn chút mềm lòng, thương cảm nào, chỉ thấy hồi trẻ mình thật mù quáng khi nhìn trúng loại người này, phí hoài bao năm tháng.
“Đủ rồi, những năm nay mỗi khi có việc cần ta thì ngươi đều dùng những lời này. Ngươi không thấy chán, ta cũng nghe chán rồi.” Vân Thanh Văn lạnh lùng nói: “Ngươi cứ ở đây chờ bị tịch biên gia sản, lưu đày hoặc c.h.é.m đầu đi.” Nói xong, cậu bước đi.
“Thanh Văn, Thanh Văn! Ngươi không thể bỏ mặc ta!”
Vân Thanh Văn không quay đầu lại, bước từng bước trên bậc thang ngục tối dẫn ra ngoài đang dần sáng lên. Chưa bao giờ cậu cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này.
Hôm đó ở tửu lâu gặp Tần Tiểu Mãn, hai người cùng ăn một bữa cơm. Ban đầu, cậu đến để chế nhạo Tần Tiểu Mãn vài câu, không ngờ ăn xong lại uống rượu. Sau ba tuần rượu, cậu lại thổ lộ với Tần Tiểu Mãn ý định muốn ly hôn rồi về lại huyện Lạc Hà.
“Xuất thân thương hộ mà muốn tái giá đâu dễ dàng. Ngươi nỡ bỏ phu quân mình à?”
Vân Thanh Văn chống tay lên mặt đang ửng đỏ: “Phu quân? Hắn ta một là chưa từng cho ta một đứa con, hai là chưa từng cho ta một miếng cơm ăn, ba là không biết quan tâm săn sóc. Làm việc ghê tởm thì không thiếu, ai thèm có loại phu quân như vậy? Thà sống cô độc nửa đời sau còn hơn ở Ngụy gia chịu uất ức.”
Tần Tiểu Mãn trợn trắng mắt: “Nếu đã nghĩ thông suốt rồi thì ly hôn đi. Dù sao sản nghiệp Vân gia cũng có thể mua được cả huyện Thu Dương, còn không nuôi nổi một ca nhi như ngươi sao?”
Vân Thanh Văn ợ hơi: “Nếu dễ dàng ly hôn thì ta còn phải lo lắng gì? Năm đó để gả cho tên khốn kiếp đó, cha mẹ ta đã giận ta rồi. Mấy năm nay ta luôn gây chuyện, họ không đuổi ta ra ngoài là may rồi, làm gì còn tốn công vì chuyện ly hôn của ta.”