Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 281

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:08:18
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hắn thật sự đồng ý?”

“Phải. Ban đầu hắn giam ta và Tiểu Tuyết lại, qua hai ngày thì đồng ý. Nếu không, hai mẹ con ta làm sao ra được, bây giờ còn cho ta về chuẩn bị đồ đạc nữa. Nói là tháng hai sẽ chọn ngày lành tháng tốt để ta vào cửa.”

Ngụy Hồng Minh nghe Đỗ Hữu Yến đến báo tin, vừa bất ngờ vì Đỗ Hành đồng ý, lại vừa thấy hợp lý.

Dù sao cũng là đàn ông, trước đây giả vờ thanh cao, có người đưa đến tận cửa cũng từ chối, chẳng qua là vì người ta không đủ xinh đẹp.

Dung mạo vóc dáng của Đoạn Tuyết, là đàn ông sao có thể từ chối được, huống hồ còn từng có chút tình cảm thời trẻ.

Nhưng thấy Đỗ Hành muốn nạp Đoạn Tuyết làm thiếp, hắn lại thấy khó chịu, tuy rằng sau này có thêm một tai mắt trong nhà giúp hắn làm việc, cũng có thể chọc tức Đỗ Hành, nhưng nghĩ đến cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc này không vào tay mình mà lại rơi vào tay kẻ khác, cũng thấy tiếc.

Hắn nheo mắt nói: “Nếu vậy, ngươi cứ đi làm đi.” Đỗ Hữu Yến đáp lại.

Ngụy Hồng Minh đột nhiên nắm lấy Đỗ Hữu Yến: “Hai mẹ con ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu dám có ý đồ khác, ta sẽ g.i.ế.c tên tình nhân của Đoạn Tuyết.”

“Còn ngươi, đồ dâm đãng.”

Nói đến đây, hắn sờ soạng trên người Đỗ Hữu Yến.

Tuy trên mặt Đỗ Hữu Yến thoáng hiện vẻ nhục nhã, nhưng vẫn không dám phản kháng.

Một lúc sau, Đỗ Hữu Yến mới ra khỏi phòng của Ngụy Hồng Minh.

“Người phụ nữ đó là ai? Chẳng lẽ là người hầu mới?”

Vân Thanh Văn đang đứng trên đài cao ở khu vườn phụ, dùng chiếc kính viễn vọng từ anh trai mình đi buôn mới mua để ngắm cảnh xuân, liếc mắt liền thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, men theo tường, cúi đầu, được một người hầu dẫn ra ngoài.

Vườn nhà họ Ngụy rất rộng, có tới bốn gian nhà lớn, người hầu cũng rất nhiều, tổng cộng mấy chục người.

Nhưng dù có nhiều người đến đâu, rốt cuộc cũng là chủ nhân của khu vườn này, ít nhiều gì cũng quen mặt.

Nhưng người này lại lén lút, trông rất lạ mặt, y đặt kính viễn vọng xuống, hỏi bà v.ú đang hầu hạ bên cạnh.

“Ngoài cô gái mới vào vườn tháng trước, mấy ngày nay nhà không mua thêm người hầu nào mà.”

Vân Thanh Văn nhíu mày: “Nhưng ta thấy người dẫn người phụ nữ đó là tiểu Lục ở vườn của lão gia.”

Y nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vóc dáng khá đẹp, lại có vẻ mặt xinh đẹp, trong lòng cảm thấy bất an, hơi bực bội nói: “Bà mau đi hỏi xem.”

Không lâu sau, bà v.ú quay lại.

“Nghe nói người phụ nữ đó đến gặp lão gia.”

Bà v.ú dừng lại, rồi nói tiếp: “Vừa rồi mới ra khỏi phòng của lão gia.”

Choang một tiếng, bà v.ú giật mình, Vân Thanh Văn đập vỡ chén trà trên bàn xuống đất.

“Ngụy Hồng Minh thật vô sỉ!”

Tuy trong lòng đã đoán được, nhưng nghe người hầu báo lại, Vân Thanh Văn vẫn tức đến nghẹn họng.

Y biết Ngụy Hồng Minh háo sắc, cứ liên tục đưa người vào nhà, ít ra cũng là người trẻ trung xinh đẹp, không ngờ hắn ta vẫn chưa thỏa mãn, lại còn dan díu với cả phụ nữ lớn tuổi như vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-281.html.]

Mấy hôm trước vừa cãi nhau một trận với Ngụy Hồng Minh, trong lòng vẫn chưa nguôi giận, bây giờ lại gặp chuyện này, càng thấy ghê tởm.

“Ly hôn, ta phải đi nói cho rõ ràng với hắn ta!”

Bà v.ú vội vàng ngăn Vân Thanh Văn đang nổi giận.

“Công tử bớt giận, công tử đi cũng chỉ gây thêm ồn ào, lão gia sao có thể đồng ý ly hôn, chỉ càng làm tăng thêm mâu thuẫn vợ chồng.”

Vân Thanh Văn nghe vậy, trong lòng càng thêm uất ức, lại quét thêm một chén trà xuống đất: “Vậy ta phải c.h.ế.t hay sao!”

Mấy năm nay Ngụy Hồng Minh càng ngày càng không coi y ra gì, y đã sớm có ý định ly hôn, nhưng Ngụy Hồng Minh nào muốn bỏ qua sự hỗ trợ to lớn của Vân gia.

Tuy rằng hai người bất hòa, Vân gia đã giảm bớt sự giúp đỡ Ngụy gia, nhưng vì nể mặt Vân Thanh Văn cũng sẽ không hoàn toàn không giúp đỡ gì.

Nếu ly hôn rồi, Ngụy Hồng Minh tìm vợ khác cũng không khó, nhưng muốn tìm người có gia thế như Vân Thanh Văn thì không dễ.

Mấy năm nay mỗi lần Vân Thanh Văn làm ầm ĩ, Ngụy Hồng Minh với tư cách là một vị cử nhân, chỉ cần hắn ta không đồng ý thì khó mà ly hôn được, Vân gia dù sao cũng là nhà buôn bán, thấp kém hơn một bậc.

Hơn nữa Vân Thanh Văn tính tình nóng nảy, động một tí là về nhà mẹ đẻ, không quản việc nhà, Vân gia dù có thế lực, gia sản hùng hậu, cũng không chịu nổi một đứa con trai không hiểu chuyện, tính tình này hoàn toàn đủ để Ngụy Hồng Minh lấy đó làm lý do để khống chế y.

Vì vậy mấy năm nay ồn ào như vậy, mà vẫn còn níu kéo.

“Đời này của ta coi như hỏng ở đây rồi! Nhìn thêm Ngụy Hồng Minh một cái ta cũng thấy ghê tởm, nếu có thể ly hôn, dù cả đời không gả đi được cũng tốt hơn là ở đây chịu đựng sự dơ bẩn này!”

Vân Thanh Văn nghĩ đến việc không được coi trọng, lại không thể thoát ra, không khỏi vừa khóc vừa mắng chửi một trận, đến khi mệt mỏi mới để bà v.ú đỡ vào phòng.

Mùa xuân đến, hàng năm trong huyện đều có tiệc rau dại, chính là các quán ăn, nhà hàng đến mua rau dại mà người dân đem ra huyện bán, như là hương xuân, măng tre, rau cải, bồ công anh,… đủ loại.

Những loại rau dại mùa xuân này rất tươi ngon, được bày bán nhiều ở chợ, trông rất hấp dẫn.

Các gia đình trong huyện cũng thích mua một ít về để đổi món, Tần Tiểu Mãn trước kia ở nông thôn đã ăn ngán những loại rau dại này rồi, nhưng sau khi chuyển đến huyện mấy năm, không thường xuyên ăn những loại rau dại này, nên khi nhìn thấy chúng vào mùa xuân, cậu lại nhớ đến hương vị đó.

Hai hôm trước cậu mua rau cải về nhà nấu canh, tự mình nấu canh cho con ăn, kết quả ngay cả đứa không kén ăn như Đạm Sách cũng phải nín thở mới uống hết canh.

Biết tay nghề của mình không bằng Đỗ Hành, tiếc là cha của lũ trẻ mấy hôm nay bận rộn, không có thời gian nấu ăn cho con, cậu liền dẫn hai đứa nhỏ đến quán ăn.

“Kia chẳng phải là phu lang của tri huyện đại nhân sao? Hôm nay dẫn hai đứa nhỏ đi ăn à.”

“Tri huyện đại nhân dung mạo tuấn tú, hai đứa con cũng rất đáng yêu.”

“Lạ thật, ít thấy Đỗ phu lang đến quán ăn, hôm nay lại một mình dẫn hai đứa trẻ đi, bình thường thấy đều là cả nhà bốn người cùng đi.”

“Ngươi không biết sao? Nghe nói tri huyện đại nhân sắp cưới thiếp, là người em họ thanh mai trúc mã, mấy hôm trước nhận thân ở cổng huyện nha, được tri huyện đại nhân đón vào phủ, nghe nói cô biểu muội đó rất xinh đẹp, giờ đang chuẩn bị đón người ta vào cửa.”

“Chuyện này có thật không? Vẫn nghe nói tri huyện đại nhân và phu lang rất ân ái, cưới nhau bao nhiêu năm cũng không nạp thiếp. Tri huyện đại nhân là ở rể, không có sự đồng ý của nhà họ Tần, chuyện này có thể thành sao?”

“Tuy có chuyện đó, nhưng chẳng phải hai vợ chồng đang cãi nhau sao. Chẳng phải thấy người ta một mình dẫn con đi ăn rồi đấy sao.”

“Ta thấy tri huyện đại nhân năm xưa sa cơ lỡ vận được nhà họ Tần giúp đỡ mới có được ngày hôm nay, làm quan rồi liền quên mất tấm lòng ban đầu, thật đáng tiếc.”

Loading...