Một lúc , cô nghiến răng: “ như biểu ca đoán, và đúng là xúi giục mới dám đến huyện nha gây rối.”
“Mấy năm nay cuộc sống trong huyện khó khăn, mất mùa, cha liên tục thua lỗ, Ngụy gia từng giả vờ là hương hào bụng cho vay một khoản tiền để xoay sở, đợi tích góp đủ nợ, cha liền trả, ngờ Ngụy gia theo đúng giao kèo mà tăng lãi suất. Cha tức giận đến huyện nha kiện, ngờ xử lý vụ án cấu kết với Ngụy gia, dù giấy trắng mực đen rõ ràng, cuối cùng Ngụy gia vẫn thắng kiện.”
Nhà họ Đoạn rơi bẫy bóc lột của Ngụy gia, chịu nhận hết tiền trả nợ, lấy lý do đó để thu lãi, ức h.i.ế.p nhưng chỗ kêu oan, chỉ thể chịu đựng sự áp bức .
Ngụy gia lấy cớ đó, tiền thì lấy tiền, thì lấy , ai dám phản kháng đều đánh cho tàn phế.
Cha của Đoạn Tuyết uất ức sinh bệnh qua đời, nợ nần đổ lên đầu hai con Đỗ Hữu Yến.
Tuy Đỗ Hữu Yến tính tình , nhưng vẫn luôn nuông chiều, từ khi xuất
giá từng việc nặng, khi chồng mất lấy khả năng trả nợ.
May mà lúc cha của Đoạn Tuyết còn sống quen với nhà họ Hà nên họ âm thầm giúp đỡ, mỗi khi Ngụy gia đến đòi nợ, Hà Vị Sinh đều đưa tiền đến giúp đỡ, nên mới sống qua một thời gian.
hai em nhà họ Ngụy đều là kẻ háo sắc, nhan sắc của hai con Đoạn Tuyết, nào còn quan tâm đến chút tiền bạc đó, thỉnh thoảng kiếm chuyện đến cửa lấy Đoạn Tuyết để trả nợ.
Ngụy Hồng Minh Đoạn Tuyết cho , như coi như xóa nợ.
Đừng Đoạn Tuyết và Hà Vị Sinh yêu , cho dù Ngụy gia gần như ép c.h.ế.t cha cô, khiến gia đình cô nông nỗi , Đoạn Tuyết thà c.h.ế.t cũng đồng ý.
Sự việc ồn ào đến mức, cuối cùng Đỗ Hữu Yến trong lúc nóng vội cháu trai là tri huyện để hù dọa Ngụy gia.
“Hắn bảo và đến cổng huyện nha gây rối lúc đồng tri đến, chỉ để cho đồng tri phủ thành thấy, mà còn gây rối cho hậu trạch của biểu ca, hỏng danh tiếng của .”
“Muội những năm qua biểu ca chắc cũng dễ dàng gì, mới ngày hôm nay. Muội đến, nhưng đe dọa và , nếu đến sẽ bán lầu xanh, còn tay với nhà họ Hà, sai đánh c.h.ế.t Vị Sinh, Ngụy gia tàn nhẫn, thật sự chuyện đó, dám đến.”
Lúc Đoạn Tuyết mới thật sự . “Vô sỉ!”
Đỗ Hành tính tình luôn ôn hòa, giờ sự tình, khỏi tức giận đập bàn.
Hắn thở hổn hển, hồi lâu mới bình tĩnh .
“Giờ chuyện , yên tâm, sẽ phái đến canh chừng nhà họ Hà, sẽ để Ngụy gia cơ hội. Muội hãy ghi chuyện, thu thập bằng chứng.”
Đoạn Tuyết : “ ngoài , thu thập bằng
chứng? Dù ngoài , nếu Ngụy gia hỏi thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-280.html.]
“Muội cứ khi chuyện với nhớ đến tình xưa, đồng ý cưới , với như , đừng với bà những lời của .”
Đoạn Tuyết vội vàng gật đầu.
“Lần cho và cô mẫu tự do , là để chuẩn cho hôn lễ, chuyện thành , còn xem .”
Đoạn Tuyết nghiêm mặt: “Muội hiểu.”
Dặn dò xong, Đỗ Hành định ngoài, mời Dịch Viêm về hai ngày, hai con cần đáng tin cậy để bảo vệ an , nếu xảy chuyện gì, càng khó giải thích.
Đỗ Hành mở cửa, một bóng liền ngã lòng . “Tiểu Mãn?”
Tần Tiểu Mãn vội vàng thẳng , xoa xoa cái mũi đụng đau.
Cậu ho khan một tiếng: “Ta thấy hai chuyện lâu quá, mang nước cho hai .”
Đỗ Hành nhướng mày, đưa tay sờ mũi Tần Tiểu Mãn, hành lang bên ngoài: “Vậy ? Vậy nước ?”
“Ta, định hỏi hai khát mới chuẩn , nếu khát mà chuẩn sắn thì lãng phí.”
Đoạn Tuyết phía hai , mỉm , tiến lên hành lễ với Tần Tiểu Mãn: “Tẩu tử.”
Tần Tiểu Mãn gãi đầu, gần hết cuộc trò chuyện của hai , cô còn nhớ nhung biểu ca nữa, thái độ cũng hòa nhã hơn nhiều: “Muội cứ gọi là tiểu biểu ca là .”
“Vâng.”
Đỗ Hành hất hàm: “Muội tìm cô mẫu .” Đoạn Tuyết đáp ngoài.
Thấy cô , Đỗ Hành nắm tay Tần Tiểu Mãn về phòng.
“Dựa hai con thể kiện Ngụy Hồng Minh ?”
Đỗ Hành thở dài: “Cho dù bằng chứng xác thực, phán xuống Ngụy gia cũng tội nặng, một đòn đánh c.h.ế.t , chắc chắn còn âm hiểm hơn. Ta tìm cách để nhiều cùng kiện Ngụy gia, tội chồng tội mới là thượng sách.”
Tần Tiểu Mãn xoa cằm: “Quả thật cần bằng chứng xác thực nhất.”
Đỗ Hành vỗ tay Tần Tiểu Mãn: “Đệ cũng thấy sắp xếp với Đoạn Tuyết đó, phiền phu lang của giả vờ hung dữ một chút.”
“Ta thấy đừng gọi là Tiểu Mãn nữa, đổi thành Tần Bất Mãn luôn .”
Nói xong, nhướn mày: “Còn giả vờ cho ngoài xem, đây chẳng cần giả vờ cũng đạt .”
Đỗ Hành chột liếc mắt: “Có chuyện đó ? Sao nhớ.”