Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-03-28 01:02:30
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tiểu Mãn khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Hành. Đến nhà gần một tháng, trông hơn lúc mới nhặt về nhiều. “Đêm nay sang phòng ngủ, dùng chung hai chậu than là .”

Từ hôm mèo hoang nhảy nhà, Đỗ Hành ngủ cùng Tần Tiểu Mãn một đêm, thấy thích lắm, nhưng hôm đó về phòng ngủ.

Tần Tiểu Mãn tìm cách “dụ” sang phòng ngủ, nhưng tìm lý do hợp lý, rốt cuộc cũng dám “cưỡng ép” như nữa.

Chưa kịp để Đỗ Hành trả lời, dìu phòng .

Căn phòng nhỏ hơn phòng Đỗ Hành, hơn nữa gần bếp, đun lửa xong nên ấm hơn hẳn.

trời đổ tuyết, căn phòng hôm nay cũng lạnh lẽo như phòng của Đỗ Hành thường ngày, chắc hôm nay phòng lạnh lắm.

Tần Tiểu Mãn tất bật dọn dẹp chăn nệm, bê chậu than phòng.

Đỗ Hành thấy phiền phức, nhưng cũng chỉ : “Thôi đại phu chân hồi phục , sang năm chắc thể bình thường, kịp mùa cày cấy mùa xuân, ngươi vất vả nữa.”

Tần Tiểu Mãn rót nước ấm : “Huynh cày ruộng ?” “Ta chứ.”

Đỗ Hành : “Sang năm cày cấy hết ruộng nhà .”

“Huynh tham lam thật đấy.” Tuy nhưng trong lòng Tần Tiểu Mãn thấy vui: “Huynh nhà bao nhiêu ruộng ?”

Đỗ Hành như lò sưởi ấm áp: “Ta nhớ hết mà.”

Đêm xuống, mái nhà vang lên tiếng tuyết rơi lộp độp, chút ồn ào, nhưng bình yên đến lạ.

Trong phòng ấm áp, cửa sổ hé mở một khe nhỏ, Đỗ Hành cuộn trong chăn, tuyết ngừng rơi từ lúc nào.

Hôm , hai ngủ đến tận sáng mới dậy.

Có lẽ vì trong nhà ấm áp nên dậy muộn hơn gần một canh giờ.

Trong phòng sáng trưng, Tần Tiểu Mãn đoán là đêm qua tuyết rơi nhiều, mở cửa phòng , quả nhiên, sân nhỏ lát đá xanh phủ một lớp tuyết trắng xóa.

Mọi thứ đều trắng xóa, chỉ tiếng chim kiếm ăn và tiếng cành cây gãy vì tuyết đè.

Tần Tiểu Mãn xoa xoa tay, nghĩ đêm qua chắc tuyết rơi nhiều lắm, chắc nhà tranh trong thôn đổ hết.

Cậu đang định ăn sáng xong quét dọn tuyết mái nhà và trong sân thì thấy Tần Tiểu Trúc quàng khăn choàng lông thỏ, xách giỏ tới.

“Sao ngươi còn quét sân?” Tần Tiểu Trúc bước chân in hằn dấu tuyết, nhíu mày : “Giờ mà.”

Tần Tiểu Mãn lười đôi co, chỉ hỏi: “Có việc gì thế?”

“Mẹ hôm nay mời bà mối đến, trong nhà hết thịt tươi, bà bảo sang mượn ít nội tạng lợn, lúc nào cha mổ lợn sẽ trả .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-28.html.]

“Ai mai mối cho ngươi ?”

Tần Tiểu Trúc liếc Tần Tiểu Mãn: “Thiếu mai mối cho chắc? Mẹ nhờ bà mối mai mối cho .”

“À.” Tần Tiểu Mãn hỏi: “Anh cả hai?” “Cả hai.”

Tần Tiểu Mãn thầm nghĩ thế thì bớt việc, nhà lấy giỏ tim phổi lợn, lúc nhiều thích nấu canh củ cải, thêm tim phổi hợp.

Hai họ đối xử với cũng , cũng mong họ sớm tìm ý trung nhân.

Tần Tiểu Trúc đợi trong nhà chính, phủi tuyết giày vội vàng chạy nhà, ngẩng lên thấy Đỗ Hành đang trong phòng.

Cậu chỉ liếc , bỗng thấy ngại ngùng, vội vàng mặt chỗ khác, len lén trộm. Cậu thấy trai hơn đầu tiên gặp.

Hôm qua nhà bên mổ lợn, cũng đến ăn ké, nhưng vội quá, chỉ ăn qua loa về, lúc đó chia hai mâm, cùng mâm với Đỗ Hành, nên kỹ.

Nghe cha chân chữa khỏi , sẽ bình thường. Nếu thì Tần Tiểu Mãn đúng là vớ bở.

“Uống nước .”

Đỗ Hành bé mặt mũi gói kín mít trong bộ quần áo dày cộm, trông tuổi tác cũng ngang ngửa Tần Tiểu Mãn, nhưng nhỏ con hơn, chẳng nét nào giống cả.

Thoạt , vẻ yểu điệu hơn Tần Tiểu Mãn nhiều, giống hệt với hình dung của về những ca nhi mà gặp kiếp .

Tần Tiểu Trúc thấy đưa nước, đúng là tay của từng thiếu gia, thật .

Cậu nhận lấy cốc nước, thầm nghĩ, trách ai cũng gả cho sách, công tử trai thế , còn nhỏ nhẹ, ai chẳng chuyện trò.

“Khăn ngươi quàng là lông thỏ ?”

Nghe Đỗ Hành hỏi, tim Tần Tiểu Trúc đập nhanh hơn, khẽ hất hàm, vuốt ve bộ lông mềm mại cổ.

Chờ mãi, cuối cùng cũng tuyết rơi, mới dịp mang dùng, chứ trời lạnh thế chẳng thèm sang đây .

Cũng may hàng, thấy ngay khăn choàng của , uổng công dậy sớm chuẩn .

, cha mua ở tiệm may trong huyện. Mỗi cái cũng mấy chục văn đấy.”

Thấy Tần Tiểu Trúc đắc ý, Đỗ Hành nhướng mày, nghĩ, cha yêu thương đúng là sướng thật.

“Nhìn cũng đấy.”

Tần Tiểu Trúc mỉm , thầm nghĩ, xem là ai dùng chứ. Cậu bỗng thấy gì đó sai sai, hỏi , chẳng lẽ là để ý ?

Cậu thấy hồi hộp thấy tự đắc, đang mải suy nghĩ lung tung thì Đỗ Hành : “Tuyết rơi , cũng mua cho Tiểu Mãn một cái.”

Loading...