Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 275

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:00:37
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu không khỏi thấy thương Đỗ Hành.

Đỗ Hữu Yến vào sảnh khách liền nhìn ngó xung quanh, sờ sờ bàn ghế lại nhìn chén trà, không còn vẻ đáng thương như lúc nãy: “Ta là lần đầu vào nhà chính của huyện nha, thật là khí phái. A Hành của chúng ta từ nhỏ đã có bản lĩnh, chỉ tiếc anh trai chị dâu mất sớm, không được thấy A Hành có ngày hôm nay. Nhà buôn bán luôn bị người ta bắt nạt, nếu thấy con cái làm quan to, nhất định sẽ vui lắm.”

“Xung quanh không còn ai, cô mẫu còn giả vờ gì nữa. Ai sai hai mẹ con đến gây rối?”

Vào trong sảnh, giọng Đỗ Hành lập tức lạnh lùng.

Đỗ Hữu Yến thấy khuôn mặt luôn hòa nhã bỗng nhiên lạnh lùng, trong lòng

chấn động, sau đó lại nở nụ cười: “A Hành nói gì vậy, cô mẫu biết giờ ngươi làm quan to, khinh thường người thân nghèo khó như chúng ta, nhưng sao lại nói lời khó nghe như vậy, chụp mũ cho cô mẫu như vậy. Chúng ta là người một nhà mà!”

“Trước đây không đến tìm, sau này cũng không đến, chỉ đúng lúc quan trên đến khảo hạch mới đến tìm, ba câu hai lời không nói rõ đã khóc lóc kể lể ở cổng huyện nha, làm người ta nghĩ ta là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, cô còn nói không phải bị người ta sai khiến đến đây? Người nhà kiểu gì, lại không muốn thấy người khác tốt như vậy?”

Thấy hắn liên tục chất vấn, Đỗ Hữu Yến lùi lại một bước, đứa cháu trong ký ức là một tên thư sinh ngu ngốc, tâm tư đơn giản, rất dễ nắm bắt.

Giờ đây lại sắc sảo như vậy, khiến bà ta cảm thấy như hai người khác nhau, nếu không phải khuôn mặt cuốn hút kia vẫn giống như trong ký ức, bà ta còn tưởng mình nhận nhầm người.

Có thể thi đậu khi còn trẻ, lại còn làm quan đến ngày hôm nay, quả thật là thay đổi rất nhiều.

“Cô mẫu không biết hôm nay có quan trên đến khảo hạch, vừa rồi đó là quan khảo hạch sao? Ôi chao! Xem ra cô mẫu đã làm hỏng việc của ngươi rồi sao?”

Đỗ Hữu Yến tiếp tục giả ngốc: “Cô mẫu chỉ là người quê mùa, không giống ngươi học hành tử tế, sao biết được những điều này, chỉ là vừa gặp ngươi vui quá, ngươi đừng trách cô mẫu.”

Nói xong, Đỗ Hữu Yến liền kéo cô gái bên cạnh: “Bây giờ ngươi đã trở về rồi, hôn ước năm xưa với biểu muội cũng nên thực hiện, như vậy cũng an ủi vong linh cha mẹ ngươi.”

Vừa nói bà ta vừa nhìn Tần Tiểu Mãn đang trừng mắt với vẻ tiếc nuối: “Tuy ngươi đã cưới vợ cả, nhưng làm quan, tam thê tứ thiếp cũng không sao, biểu muội thật lòng thật dạ với ngươi, chỉ cần được gả cho ngươi, làm thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”

Không đợi người khác lên tiếng, bà ta liền tiến lên nắm tay Tần Tiểu Mãn: “Nhìn phu lang của ngươi thật hiền lành, có thêm người trong nhà nối dõi tông đường nhất định cũng vui vẻ. Nhà họ Đỗ ít con cháu, nên kéo dài hương khói.”

Tần Tiểu Mãn giật mạnh tay ra: “Sao nào, con gái bà cũng muốn đi theo người ở rể làm thiếp để hầu hạ ta à?”

“Này, ngươi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-275.html.]

Đỗ Hữu Yến cau mày: “A Hành nhà chúng ta là quan lão gia, sao có thể chỉ có một vợ?”

Đoạn Tuyết tiến lên muốn nắm tay Đỗ Hành: “Biểu ca, những năm nay muội vẫn luôn đợi huynh, tưởng rằng không còn gặp lại huynh nữa, trời xanh có mắt, nhưng huynh lại muốn phụ muội sao?”

“Vớ vẩn, không người mai mối, không sính lễ, lấy đâu ra hôn ước mà phụ bạc.”

Đỗ Hành thấy hai mẹ con này sẽ không nói lời nào thật lòng, chỉ muốn gây sự, nói nhiều cũng vô ích.

“Người đâu, mời cô mẫu và biểu muội đến tây sương phòng nghỉ ngơi, từ quê lên huyện cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt thì đừng ra ngoài gây chuyện nữa.”

“Này, này! Đỗ Hành ngươi có ý gì, ngươi muốn giam lỏng cô mẫu và biểu muội sao! Còn có vương pháp không!”

Nhìn hai người bị lôi đi, Đỗ Hành bực bội ngồi xuống ghế bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tần Tiểu Mãn đứng trước mặt, đôi mắt sắc như chim ưng, hắn lập tức đứng dậy.

Định đưa tay nắm tay Tần Tiểu Mãn, nhưng lại bị cậu tránh đi. “Đệ đừng giận được không?”

“Không, ta muốn giận!”

Đỗ Hành nghe vậy mím môi, xem ra không giận lắm, vẫn có thể xoay chuyển được: “Sao lại nói chuyện giống Đạm Sách vậy.”

Tần Tiểu Mãn thật sự giận rồi: “Ý ngươi là ta đang làm nũng hả?” “Ta nào dám.”

Tần Tiểu Mãn quát: “Ngươi cái gì cũng dám, lắm trò lắm quỷ! Lúc trước ta hỏi ngươi có người thân nào để đưa ngươi về không? Ngươi nói thế nào, ngươi nói không có người thân, cũng không còn ai cả! Bây giờ không chỉ có cô mẫu, mà còn có cô biểu muội nước mắt rơi lã chã đợi ngươi bao nhiêu năm nữa chứ.”

Cậu trừng mắt nhìn Đỗ Hành, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện rắc rối của Vân Thanh Văn, mắt hơi đỏ lên: “Ngươi lừa ta! Ta muốn về nói với nhị thúc!”

Đỗ Hành liền giữ chặt Tần Tiểu Mãn đang định quay người bỏ đi, cầu xin: “Đừng, nhị thúc mà biết được còn không đến đánh gãy chân ta, sao đệ lại nhẫn tâm vậy.”

Hắn ôm cậu vào lòng, vỗ về sau gáy Tần Tiểu Mãn: “Đừng nói là đã hứa với đệ sẽ không cưới ai khác, cái gì mà biểu muội bà con gì đó, ta xưa nay không thích chuyện thân thích kết hôn, làm sao có thể cưới con gái của họ hàng.”

“Chuyện này nhất định là có người sắp đặt, muốn nhà chúng ta lục đục.” Tần Tiểu Mãn úp mặt vào vai Đỗ Hành, cậu không đáp lời.

Đỗ Hành kể lại toàn bộ ký ức về cô mẫu và biểu muội nhà họ Đỗ cho Tần Tiểu Mãn nghe.

“Cô mẫu lạnh nhạt, có hay không cũng như nhau, năm đó ta mới nói vậy. Là ta không tốt, khiến đệ buồn, ta nhất định sẽ xử lý rõ ràng chuyện này, cho đệ một lời giải thích, được không?”

Loading...