Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:59:11
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc, số tá điền dưới trướng Ngụy gia đã mất một phần tư, số còn lại là những người đã bị áp bức đến mức nợ tiền bạc không dễ dàng rời đi được.

Huyện nha còn khuyến khích những người dân ăn xin lang thang tái định cư, bất kỳ đại hộ nào trong huyện sắn lòng cứu tế dân chúng, cung cấp lương thực và chỗ ở, sẽ được cấp quyền khai khẩn đất hoang tương ứng với số lượng người mà họ cứu giúp, nhưng trong vài năm đầu tiên canh tác, phần trăm thu hoạch với tá điền chỉ được chia đôi như Hoàng gia.

Những người có ý định có thể đến huyện nha đăng ký kiểm tra, một khi được thông qua thì có chứng nhận.

Các đại hộ trong huyện cũng sẽ tính toán làm ăn, đất đai là nền tảng của cuộc sống, ai lại không muốn có thêm đất trong tay, cho dù huyện Thu Dương đất rộng người thưa, nhưng nếu không có lệnh của huyện nha, người thường không thể mua được cũng không có quyền khai khẩn, bây giờ đây là một cơ hội làm ăn lâu dài, nhiều người có năng lực đều muốn thử vận may.

Đầu tiên tất nhiên là Hoàng gia và những người có mối quan hệ tốt với họ, sau khi huyện nha thẩm định thì có khá nhiều hộ gia đình được cấp quyền khai khẩn đất hoang ít nhiều.

Đồng thời, rất nhiều tá điền đổ xô đến đất hoang, tá điền làm việc cho những hộ gia đình chia tỷ lệ thu hoạch cao trước đây cũng bỏ đi rất nhiều.

Thấy sắp đến mùa xuân gieo hạt, những tá điền vốn bị nắm chặt trong tay bỗng nhiên cứng rắn lên, nhiều đại hộ trong huyện hoảng loạn, vội vàng tuyển dụng lại tá điền.

Nhưng tá điền, thậm chí cả người lang thang ăn xin, đều đã có nơi để đi, với điều kiện chia phần thu hoạch nghiêm ngặt như vậy, ai lại muốn nhảy vào lửa, đâu còn tuyển dụng được tá điền mới.

Huyện nha yêu cầu những người xin được quyền khai khẩn đất hoang phải canh tác trong năm nay, số lượng tá điền sắn có đã không đủ, những người này không

những bỏ lỡ cơ hội đăng ký, mà còn phải lo lắng việc canh tác thiếu nhân lực trong năm nay.

Một nhóm các đại hộ do Ngụy gia dẫn đầu đều đến tìm Ngụy Hồng Minh để bàn bạc đối sách.

Ngụy Hồng Minh nhìn cáo thị của huyện nha liên tiếp được dán ra trong năm nay, tức đến đau gan.

Rõ ràng tên tri huyện tai thính mắt tinh đó đã biết chuyện tá điền, nên mới cấu kết với Hoàng gia, bây giờ là muốn chỉnh đốn việc chia thu hoạch của tá điền.

“Các ngươi sợ gì, không phải tất cả tá điền đều bỏ đi, chia thêm đất cho những người còn lại thì vẫn canh tác được. Chỉ cần qua được năm nay là được rồi.”

“Nhưng tá điền làm việc ngày đêm cũng chỉ canh tác được bấy nhiêu đất, chia nhiều quá, mùa xuân gieo hạt cũng chỉ có bấy nhiêu ngày, nếu bỏ lỡ mùa vụ, sản lượng mùa thu nhất định bị giảm. Lúc đó thiệt hại vẫn là…” Địa chủ nhỏ giọng nói: “Trâu gia là hộ nhỏ, không thể so với Ngụy gia giàu có, chỉ dựa vào ít đất ruộng này để sống qua ngày…”

Cũng không phải là thấy gió mà chạy, so với sản nghiệp của Ngụy gia, nhà mình thực sự không chịu nổi tổn thất.

Ngụy Hồng Minh nghe những lời này trong lòng bực tức, nhưng vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã: “Vậy ý của các ngươi là gì?”

“Hay là giảm bớt tỷ lệ chia phần với nông dân đi, nếu không, lúc này không thể tuyển được người. Thời tiết trong huyện ấm áp, mùa xuân cày cấy đến sớm, cần phải nhanh chóng tuyển người…”

Thấy sắc mặt Ngụy Hồng Minh càng lúc càng khó coi, địa chủ im bặt.

Ngụy Hồng Minh nghe những lời này, biết là tên tri huyện nhỏ đó đã thắng, hắn ta làm nhiều như vậy chẳng phải là muốn phá vỡ quy tắc chia phần cho tá điền ở huyện Thu Dương sao, muốn ép các đại hộ giảm tỷ lệ chia thu hoạch với tá điền, nếu không, theo tỷ lệ chia hiện tại, chắc chắn không thể tuyển dụng được tá điền.

“Các ngươi đã có chủ kiến rồi, hà tất còn đến đây tìm ta thương lượng, tự mình làm là được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-272.html.]

Vì lợi mà tụ tập, bây giờ cũng vì lợi mà tản đi, Ngụy Hồng Minh biết rõ đại thế khó cưỡng, nếu như làm quá căng thẳng chỉ sợ bị phản đòn, dù sao một nhà thì

dễ đối phó, nhiều nhà thì khó đối phó.

Hiện tại Ngụy gia đã mất đi phần lớn sự giúp đỡ của Vân gia.

Nhưng điều hắn ta bực tức nhất là vì những người này giảm tỷ lệ chia, hắn ta cũng phải giảm theo.

Trước đây, tỷ lệ chia trong huyện khác với nơi khác có thể duy trì đến nay, đó là vì tám phần hộ gia đình trong huyện đều chia phần cao hơn quy định của triều đình, môi trường chung như vậy nên tá điền dù có khổ cũng không nói được gì, đổi sang nhà khác chỉ còn cao hơn.

Bây giờ nếu như đa số các đại gia giảm tỷ lệ chia, tỷ lệ chia trong huyện đa số là bốn sáu, nếu có ba bảy hai tám, đó chính là quá khác biệt, đạo lý cũng như trước đây.

Tá điền bất mãn đến huyện nha kêu oan, trước đây là pháp luật không xử hết tội, nếu bị cô lập, huyện nha nhất định sẽ xử lý.

Sau khi mọi người tản đi, Ngụy Hồng Minh tức đến nghẹn họng, bàn ghế trong sảnh bị đập phá tan tành: “Đỗ Hành quả thật có bản lĩnh, không hổ là người có thể triệt lão già Giang Tác Vô đó đi, quả thật ta đã xem thường hắn!”

Đỗ Hành sau khi biết tin các đại hộ trong huyện đều âm thầm giảm tỷ lệ chia nông sản, đang ở thư phòng viết thư trả lời cho những người bạn học và sư huynh từng thân thiết, trao đổi về cuộc sống sau khi rời khỏi thư viện Bạch Dung.

“Cuối cùng cũng chịu thua rồi, may mà có Hoàng gia mở lời trước, nếu không, chuyện này cũng không dễ dàng triển khai.”

Tần Tiểu Mãn nói: “Hôm nay ta ra ngoài mua đồ thấy người ăn xin trên đường ít đi nhiều, gần như không còn thấy nữa.”

Đỗ Hành cười nói: “Họ đã đến hộ tịch đăng ký lập hộ rồi, những người có sức khỏe, biết làm việc đều đã được chọn, còn lại không ít người già yếu bệnh tật. Nhưng an cư được bao nhiêu thì an cư bấy nhiêu, đợi qua mùa xuân cày cấy rồi mới biết còn lại bao nhiêu người, lúc đó huyện nha an trí cho những người già yếu này cũng dễ dàng hơn.”

Số người lang thang trước đây quá đông, huyện nha thực sự không thể lo xuể.

Tần Tiểu Mãn vui vẻ nói: “Bây giờ dân chúng đã được an trí phần lớn, trong huyện ít gặp hơn, vài ngày nữa quan viên từ phủ đến khảo hạch thấy vậy ấn

tượng cũng tốt hơn.”

Quan địa phương năm năm khảo hạch một lần để điều chuyển, nhưng không phải năm năm mới khảo sát một lần, mà thực chất là hàng năm đều có đánh giá, chỉ cần không có lỗi lầm hoặc công trạng lớn, hoặc triều đình có sự sắp xếp đặc biệt, đánh giá trong năm năm đó sẽ không có gì thay đổi.

Hơn nữa khảo sát cũng sẽ không nghiêm ngặt như kỳ đại tuyển năm năm một lần, thường chỉ xem xét thuế má, sản lượng lương thực, danh tiếng của quan viên, tương đối nhẹ nhàng hơn.

Vì hàng năm vào khoảng cuối năm, đúng vào mùa thu hoạch, địa phương bận rộn, quan trên cũng không tiện đến khảo sát, thường là vào đầu năm sau, trước mùa xuân gieo hạt mới đến khảo hạch, lúc này thuế má, sản lượng của năm trước triều đình cũng đã nhận được, lại là lúc huyện nhàn rỗi hơn, đến khảo hạch là thích hợp nhất.

Đỗ Hành không phải vì đối phó khảo hạch mà an trí người lang thang, chỉ là thời gian trùng hợp mà thôi.

Đương nhiên làm được việc thực sự cho dân, quan trên đánh giá cao mình lại được thêm một đánh giá tốt, đó chính là chuyện hai mặt đều vui vẻ.

Loading...