Đỗ Hành nhận túi tiền, lấy hai mươi văn đưa cho Trụ Tử: “Đây là tiền công của ngươi.”
Vương Trụ Tử hai tay nâng niu tiền, đếm từng đồng một, mỗi một đồng là thêm một niềm vui.
Cậu mới mười hai, mười ba tuổi, là con út trong nhà, cả nhà chẳng nghề nghiệp gì, huống hồ là một đứa trẻ như kiếm tiền.
Nhiều nhất là dịp Tết, khi chúc Tết họ hàng, cho ít tiền lì xì, nhưng cũng chỉ tám, mười văn lấy may.
Nếu tiền đó ở trong tay thì vui, nhưng họ hàng đến chúc Tết nhà cũng lì xì , nên tiền lì xì cũng lấy hết.
Còn bây giờ, mang tranh Tết Đỗ Hành vẽ bán, mỗi bức mười hai văn, bán mười bức.
Đỗ Hành thỏa thuận với , phụ trách mang tranh bán, mỗi bức bán sẽ hai văn tiền công, bán ít thì chẳng bao nhiêu, nhưng bán nhiều thì khác.
Đừng là trẻ con thấy nhiều tiền là thích, mà lớn cũng .
Thấy Đỗ Hành giữ lời hứa, đưa đủ hai mươi văn tiền công, cất tiền thuộc về , toe toét, ngớt lời nịnh nọt Đỗ Hành.
Cậu nịnh nọt hỏi: “Hành ca, khi nào vẽ tranh xong, tranh thủ Tết nhất lên thành đông bán thêm mấy bức. Nếu hôm nay nhiều hơn mười bức, chắc chắn bán nhiều hơn, nhiều hỏi mà . Huynh chữ vẽ tranh thế , uổng phí tài năng quá.”
Đỗ Hành bật , cất tiền còn : “Ngươi khéo nịnh thật.” “Đâu ạ.”
Vương Trụ Tử chữ, chỉ thấy là thấy giỏi
giang. Hôm nay nhóc mang tranh Tết bán, những chữ trong thành khen ngợi ngớt, nào là nét chữ bay bổng, nét vẽ tinh tế.
Người trong thành sành điệu như mà còn khen, chắc chắn là .
“Ta vẽ thêm mười hai bức nữa trong phòng , ngươi mang bán luôn .”
Đỗ Hành : “Qua năm thì bán nữa, chỉ kiếm dịp Tết thôi, ngươi bảo hỏi nhiều, cứ hét giá cao lên.”
Hắn nghĩ một lát : “Ngươi cứ bán mười tám văn một bức, mặc cả thì giảm xuống, nhưng bán thấp hơn mười hai văn đấy.”
Vương Trụ Tử vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, càng gần Tết, cái gì trong thành cũng đắt hơn, tranh Tết tăng giá cũng bình thường thôi ạ.”
Đỗ Hành lo lắng hỏi Vương Trụ Tử: “Ngươi bán cả ngày, nhà ai hỏi ?”
Vương Trụ Tử đáp: “Giờ tháng chạp, nhà cũng chẳng việc gì, cha , chị đều bận rộn, chẳng gì, suốt ngày chỉ loanh quanh trong thôn.
Hôm nay mang theo giỏ trứng gà của lên huyện, là giúp bà bán trứng, nhưng thực là bán tranh ạ.”
Đỗ Hành mới yên tâm gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-27.html.]
Vương Trụ Tử hì hì tiến sát : “Hành ca, chuyện cho Tiểu Mãn ca ?”
“Nếu cho chuyện tiền công của ngươi, sẽ tự bán mất.”
Vương Trụ Tử , vội vàng thề thốt: “Ta nhất định cho ai , Tiểu Mãn ca hung dữ lắm, ở rể nhà cũng ít tiền riêng chứ, thì cái gì cũng lời .”
Đỗ Hành nghĩ nhiều như , để dành tiền cũng mục đích của .
“Lần bán tranh xong, ngươi mua giúp ít giấy nhé, giấy là của Tần lão , mượn dùng, trả .”
Vương Trụ Tử : “Ta .”
Hai chuyện một lát, trời cũng tối, Đỗ Hành bảo Vương Trụ Tử
mang theo bát tiết canh về, lúc trời sẩm tối thì Tần Tiểu Mãn cũng vác một giỏ cành bách về.
Buổi tối, hai hâm nóng thức ăn thừa. Ngồi trong bếp cũng thấy lạnh, Tần Tiểu Mãn thò đầu cửa sổ, thấy tiếng động ngoài sân.
“Mưa ?”
Đỗ Hành cũng thấy tiếng động.
“Mưa cũng kêu to thế, chắc là tuyết rơi .” Tần Tiểu Mãn vội vàng buông bát: “Ta lùa gà chuồng.”
Cậu vội vàng chạy , phiến đá ngoài sân phủ một lớp tuyết nhỏ li ti như hạt gạo, rơi xuống đất tan ngay.
Chắc gà cũng sợ tuyết rơi, ba con gà núp cả chuồng, Tần Tiểu Mãn cần gọi cũng tự hết, đóng cửa chuồng .
May mà chịu khó dọn hết củi từ núi về chất đống mái hiên, chứ thì ướt hết.
“Tuyết rơi thật .”
Tần Tiểu Mãn thấy tiếng Đỗ Hành, thấy chống nạng đến cửa bếp, những bông tuyết rơi lả tả ánh đèn le lói.
“Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm ngoái, rét buốt.” Tần Tiểu Mãn quen với tuyết rơi , chẳng gì lạ.
Với nhà nông, đây là tai họa, tuyết rơi thể khiến c.h.ế.t rét, như nhà giàu trong thành, thể quanh lò sưởi ngắm tuyết.
“Huynh đừng ngoài, Thôi đại phu dặn đang lúc xương cốt liền , cẩn thận gãy thì phiền lắm.”
Tần Tiểu Mãn đến đỡ Đỗ Hành, chỉ mới ngoài sân một lát mà lạnh ngắt, còn Đỗ Hành thì ấm áp.
Thấy đầu và vai Tần Tiểu Mãn dính đầy tuyết, giơ tay phủi nhẹ.
“Chắc lát nữa tuyết rơi nhiều hơn, đêm nay rét lắm, một chậu than chắc đủ ấm, hai chậu mới , hai nhà bốn chậu than. Than nhà tích trữ sợ đủ dùng đến mùa xuân mất.”