Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 268

Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:57:42
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhà họ Hoàng cũng là một đại gia tộc lâu đời ở huyện Thu Dương, đến nay đã truyền thừa được mười mấy đời. Tuy không phải là gia tộc hiển hách nhất ở huyện Thu Dương, nhưng vì người ta lương thiện, nhân hậu, luôn được người dân địa phương tín nhiệm.”

“Hiện nay tá điền và địa chủ cùng canh tác ruộng đồng, theo luật lệ triều đình là chia bốn sáu, một số nơi có thể tự điều chỉnh theo tình hình địa phương. Khi vị tri huyện tiền nhiệm còn tại vị không biết đã chỉnh đốn như thế nào, việc chia mùa màng giữa tá điền và địa chủ rất hỗn loạn, đều cao hơn quy định của triều đình.”

Đỗ Hành nghe Giang Khải báo cáo tin tức, hắn trước đây đã đi khảo sát ở các hương, những điều này không sai.

“Địa chủ chia cho tá điền có bốn sáu, có ba bảy, hai tám, thậm chí còn có chín mốt, hoàn toàn bóc lột xương m.á.u của tá điền!”

Đỗ Hành nghe vậy, ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói: “Đám địa chủ này thật quá tham lam! Hồi đó trong huyện thổ phỉ hoành hành, biết đâu lại là do đám hương thân, địa chủ này bức người ta vào đường cùng.”

“Thế nhưng bây giờ trong huyện chỉ có nhà họ Hoàng và một số nhà thân thiết với họ vẫn chia bốn sáu với tá điền. Tá điền đều biết lão gia nhà họ Hoàng lương thiện, chỉ tiếc là đất đai nhà họ Hoàng có hạn, không tuyển dụng nhiều tá điền, rất nhiều tá điền chỉ biết thở dài.”

Từ khi nhà họ Ngụy nổi lên từ thời vị tri huyện tiền nhiệm còn tại vị, đã thăm dò nhiều đại gia tộc trong huyện, những ai không liên kết, thân thiết với họ, đều bị họ chèn ép làm buôn bán, rất nhiều gia tộc không có nền móng vững chắc, bị uy h.i.ế.p cũng đành phải dựa vào nhà họ Ngụy.

Vì vậy, nhà họ Ngụy ở huyện Thu Dương càng thêm lớn mạnh, gần như không ai địch lại.

Mấy năm trước, anh em nhà họ Ngụy lần lượt có công danh, anh cả Ngụy Hồng Minh thi đỗ cử nhân, em trai Ngụy Bá cũng có công danh tú tài, thanh thế nhà họ Ngụy càng thêm hiển hách.

Từ sau khi Ngụy Hồng Minh thi đỗ cử nhân, không cần phải nộp thuế nữa, liền mua rất nhiều đất, tuyển dụng tá điền hàng loạt, bóc lột tá điền hết mức.

Nhà họ Ngụy làm gương, những nhà thân thiết với họ lần lượt noi theo, hầu hết tá điền trong huyện nhận được phần mùa màng ít hơn tá điền ở những huyện khác, cũng chỉ có ở những nhà địa chủ lòng dạ đen tối này mới nhận được phần ít hơn một hoặc hai phần.

Lâu dần thành thói quen, nhà họ Hoàng vẫn giữ nguyên như cũ lại trở thành khác biệt, mấy năm nay nhà họ Ngụy không ít lần chèn ép nhà họ Ngụy.

Mở cửa hàng giống nhà họ Hoàng, cướp người của nhà họ Hoàng, mua rừng, ruộng, đất của nhà họ Hoàng, gần như bức người ta đến nghẹt thở.

Đỗ Hành nói: “Ta thấy ruộng đất trong tay nhà họ Ngụy có gần ba trăm mẫu, những năm trước nhà họ Ngụy cũng chỉ là gia đình bình thường trong huyện, rừng, ruộng, đất đai, sản nghiệp đều được mua trong mấy năm gần đây, tuy là nhà học hành nhưng không đến mức có nhiều tiền như vậy để phất lên.”

Giang Khải nói: “Ngụy Hồng Minh hồi còn đi học, ái mộ học viện Bạch Dung, hắn ta đã từng đến huyện Lạc Hà cầu học. Không ngờ học thức lại không được thông suốt, không thi đậu vào học viện. Tuy nguyện vọng cầu học không thành nhưng lại được một mối hôn sự.”

“Hắn ta lúc trẻ tuổi cũng coi như là tuấn tú, lại rất biết tán tỉnh, tình cờ quen biết tiểu công tử nhà họ Vân.”

Tần Tiểu Mãn vừa nghe thấy nhà họ Vân, lập tức trợn tròn mắt: “Ngươi nói là nhà họ Vân đời đời làm buôn bán, chẳng lẽ phu lang của tên Ngụy cử nhân này là Vân Thanh Văn sao?”

Giang Khải gật đầu: “Nhà họ Vân là gia tộc thương nhân nổi tiếng, buôn bán trà rất lớn, chắc cũng khá có tiếng tăm ở huyện Lạc Hà, nhắc đến phu lang liền nhớ ra.”

Tần Tiểu Mãn cụp mắt xuống, có chút chán ghét.

Đỗ Hành lập tức hiểu ra, tiếp tục nói: “Ngụy Hồng Minh quen biết Vân Thanh Văn xuất thân thương nhân, có được một người nhạc phụ giàu có, nhà họ Ngụy mới có tiền mua nhiều sản nghiệp như vậy sao?”

“Đại khái là như vậy. Nhà họ Vân là thương nhân, tuy thích con rể là người đọc sách, nhưng Ngụy Hồng Minh dù sao cũng là người huyện Thu Dương, nhà họ

Vân vốn không nỡ gả ca nhi đi xa như vậy. Ai ngờ Vân công tử và Ngụy Hồng Minh đã tự ý ước hẹn trăm năm từ trước, nhà họ Vân cũng chỉ đành đồng ý hôn sự này.”

Lúc đó Ngụy Hồng Minh đi cầu học chỉ có công danh đồng sinh, nhà họ Vân nâng đỡ con rể, tốn không ít tiền bạc đút lót quan hệ, mới đưa Ngụy Hồng Minh vào học viện Bạch Dung.

Quả nhiên không phụ danh tiếng trăm năm của học viện, Ngụy Hồng Minh học mấy năm thi đỗ tú tài, sau đó về huyện Thu Dương lại thi đỗ cử nhân.

Nhưng sau khi trở về huyện Thu Dương, rời khỏi địa bàn của nhạc phụ, lại có công danh trong người, Ngụy Hồng Minh dần dần lộ rõ bản tính phong lưu, thường xuyên lui tới thanh lâu, lại nuôi vài thiếp thất, thông phòng.

Vân Thanh Văn vốn được nuông chiều từ nhỏ, vừa đến huyện Thu Dương, trượng phu đã thay đổi sắc mặt, tự cảm thấy bị lừa, cậu ta sao có thể chịu được sự dơ bẩn này, cãi nhau một trận với Ngụy Hồng Minh rồi về nhà mẹ đẻ.

Nhà họ Vân liền cắt viện trợ tài chính cho con rể, nhưng lúc đó Ngụy Hồng Minh đã có công danh, cũng có kha khá cửa hàng, sản nghiệp do nhà họ Vân nâng đỡ lúc trước, hắn ta có chút tiền liền đi mua rừng, ruộng, đất, thuê tá điền kiếm tiền cho mình.

Ngụy Hồng Minh tiêu tiền như nước, tuy có sản nghiệp sinh lời, nhưng rốt cuộc không bằng lúc nhạc phụ cho tiền nhanh và nhiều, hắn ta liền hết sức bóc lột tá điền và những người dân lao động cho mình, để duy trì lối sống hoang phí.

Đỗ Hành thở dài: “Uổng công nhà họ Vân nâng đỡ hắn ta như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-268.html.]

Tần Tiểu Mãn bừng tỉnh, thảo nào Vân Thanh Văn tính tình lại khó như vậy, hóa ra là do bất hòa trong gia đình, chỉ có thể trút giận lên người khác.

Nhưng nghe chuyện của cậu ta, cậu lại cảm thấy ngậm ngùi, cũng không phải người đọc sách nào được nhà vợ nâng đỡ cũng là người lương thiện, cũng có rất nhiều người phụ bạc.

Cậu lặng lẽ nắm lấy tay áo Đỗ Hành, may mà Đỗ Hành đối xử với cậu và nhà họ Tần vẫn như ngày nào.

Đỗ Hành nhẹ nhàng vỗ lên tay đang nắm tay áo mình để an ủi: “Bản quan đã biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Thấy Giang Khải đã đi, Đỗ Hành kéo Tần Tiểu Mãn ngồi xuống: “Tính cách

nhà họ Ngụy như vậy chắc chắn phải đàn áp, nếu không thì dân chúng chỉ có nước bị bóc lột.”

“Nhưng nhà họ Ngụy gian xảo, bề ngoài lại không có lỗi lầm gì lớn, chuyện tá điền cũng có thể lợi dụng kẽ hở trong luật lệ triều đình, nếu chàng muốn chỉnh đốn hắn ta, e rằng hắn ta sẽ dẫn người phản kháng, đến lúc đó rất nhiều việc sẽ khó làm.”

Đỗ Hành nói: “Rồng đến nhà tôm, ta nào dám trực tiếp ra tay tiêu diệt, gia tộc có thế lực như vậy, chỉ có thể kiềm chế.”

Nha môn tiến hành điều tra, cân nhắc lợi hại, các gia tộc bên ngoài cũng đã bàn tán xôn xao.

“Tri huyện vừa mới nhậm chức, sổ sách trong kho một mớ hỗn độn, nếu không có Ngụy cử nhân xuất tiền thì lấy đâu ra sự yên ổn ngày hôm nay. Hôm đó trong huyện đã biểu dương, khen thưởng Ngụy cử nhân, chắc lần này không cần nói gì thêm, trong lòng tri huyện tự có cân nhắc.”

Ngụy Hồng Minh mở tiệc chiêu đãi những người thường xuyên qua lại, nghe mọi người nịnh hót không ngớt.

Từ sau khi nhậm chức thu lễ xong, hương thân, thương nhân trong huyện mỗi lần muốn mời tri huyện đến dự tiệc, lần nào cũng bị tri huyện lấy cớ bận rộn công việc mà từ chối, mọi người cũng đoán ra ý tứ của tri huyện.

Là không muốn kết giao với hương thân, thương nhân ngoài công việc, tránh dính líu đến chuyện xấu.

Hồi Giang Tá Vô bị bắt, trong lòng hắn có chút bất an, sợ Đỗ Hành biết chuyện gì đó, nhưng may mà tên Giang Tá Vô vô dụng kia tuy bị cách chức nhưng trước đây đã nhận rất nhiều lễ vật của nhà họ Ngụy, không dám tiết lộ gì với Đỗ Hành.

Hắn tránh được một kiếp nạn, không ngờ tên em trai ngu ngốc lại dám chửi bới nha môn, còn bị giữ lại học viện dạy dỗ, may là không bị tước bỏ công danh.

Đã thấy được năng lực của vị tri huyện này, nhà họ Ngụy cũng không dám quá kiêu ngạo, nửa năm nay đều cố gắng giữ mình, không để lại bất kỳ sơ hở nào rơi vào tay vị tri huyện này.

Hắn im hơi lặng tiếng bao lâu nay, bây giờ là lúc nhìn thấy vị trí của nhà họ Ngụy trong lòng tri huyện rồi.

Ngồi nghe những lời an ủi, Ngụy Hồng Minh cũng rất đắc ý, chỉ chờ nha môn thông báo, hắn không tin còn nhà nào dám tranh giành gì đó với nhà họ Ngụy.

Không lâu sau, nha môn ra thông cáo.

Nhưng nhà nhận được thông cáo lại là nhà họ Hoàng không hề trông mong gì.

Nhận được tin tức từ Công phòng nói nha môn muốn mua đá và gỗ của nhà mình, Hoàng Văn Quảng rất ngạc nhiên, nếu không phải người của Công phòng đích thân đến báo tin, ông ta còn tưởng là nghe nhầm.

Dù sao ông ta cũng chưa từng tiếp xúc gì với tri huyện, thật sự rất bất ngờ khi nha môn lại chọn nhà họ Hoàng.

Trước đó nghe nói nha môn tu sửa thủy lợi, chắc chắn cần mua vật liệu xây dựng, đến khi nhận được tin tức chính xác từ Công phòng, những nhà có điều kiện trong huyện đều nộp đơn xin.

Hoàng Văn Quảng cho rằng việc tốt này chắc chắn sẽ rơi vào tay nhà họ Ngụy, tuy vậy, nhà mình đã đủ điều kiện, nộp đơn xin cũng không mất gì, không ngờ lại được tri huyện chọn.

Biết được chuyện này, ông ta rất vui mừng, vội vàng đến nha môn làm thủ tục.

Thương lượng giá cả, tiền đặt cọc… với Hộ phòng, nha môn đang gấp rút làm thủy lợi nên mọi việc cũng diễn ra nhanh chóng.

“Làm phiền điển sử rồi, đến lúc đó, tại hạ nhất định sẽ phái người tích cực phối hợp với Công phòng, sớm hoàn thành việc thủy lợi trong huyện, để nông dân bớt vất vả.”

“Hoàng lão gia nghĩ cho nha môn, bách tính, thật là phúc của dân chúng trong huyện.”

Điển sử Hộ phòng sắp xếp xong thủ tục, đưa cho Hoàng Văn Quảng: “Được rồi, Hoàng lão gia không ngại thì đến bái kiến tri huyện đại nhân một chút.”

Loading...