XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 266
Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:56:31
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Hành thầm nghĩ mặt dày vô sỉ như , là võ tướng đều thẳng thắn như thế.
vẫn đỡ cho Dịch Viêm vài câu, thấy Phùng Vạn Hà hứa sẽ bồi dưỡng Dịch Viêm thật , nụ càng rạng rỡ hơn.
Hắn đang chờ xem Phùng Vạn Hà tự tay bồi dưỡng nhân tài giỏi chính nhân tài đó cướp mất con trai , hy vọng đến lúc đó vẫn thể thấy ông đắc ý như .
Cuối tháng mười một, điển sử Hình phòng trình kết quả thẩm vấn bọn thổ phỉ lên cho Đỗ Hành xử lý, quyết định.
“Số thổ phỉ bắt tổng cộng là 68 , trong đó nam 42 , phụ nữ và trẻ em 26 . Điều tra , đại đa đều là bản địa của huyện Thu Dương, chỉ một ít là ngoài.”
Đỗ Hành báo cáo, xem sổ sách.
Lần tiêu diệt bọn thổ phỉ, phá sào huyệt của bọn chúng ở huyện Thu Dương, tuy vẫn còn một thổ phỉ tản mát nhưng sẽ còn gây sóng gió nữa, quân đội đóng quân, bọn chúng nào dám loạn nữa.
Tất cả tài sản tịch thu trong sơn trại bù lương thực mất nộp cho triều đình, bù ngân sách, tốn quá nhiều chi phí tiêu diệt bọn thổ phỉ.
Bây giờ vấn đề nan giải là xử lý những tên thổ phỉ bắt như thế nào, theo luật lệ triều đình, gia nhập thổ phỉ, quấy rối cuộc sống yên bình của dân chúng, tùy theo mức độ nặng nhẹ mà xử trảm hoặc đày đến biên cương.
Đỗ Hành xem xét kết quả thẩm vấn, đám thổ phỉ hình thành là do trận đại hạn năm xưa, ruộng đồng hầu như thu hoạch, nông dân sống nổi, một bộ phận chọn cách tha hương cầu thực, còn một bộ phận thì thổ phỉ.
Sau đó, nghèo đói triền miên, quan tham nhũng, liên tục dân chúng chịu nổi bóc lột mà gia nhập thổ phỉ, khiến cho thổ phỉ ban đầu chỉ mười mấy ngày càng đông.
Thậm chí tên thổ phỉ còn cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường. Thổ phỉ hoành hành cũng là vì thời buổi loạn lạc.
Theo luật lệ triều đình, những phần lớn xử tử hình, còn đày đến biên cương.
Luật lệ là chết, là sống, rốt cuộc là xử nặng xử nhẹ, quyền quyết định vẫn trong tay quan địa phương.
“Đám thổ phỉ sắp bằng một nửa dân thôn cấp đinh trong huyện, nếu xử phạt nặng, e rằng dân trong huyện sẽ càng ít.”
Điển sử Hình phòng : “Đại nhân đúng, nhưng dù cũng là bọn gây rối, nếu xử lý nghiêm thì đều khó ăn .”
Đỗ Hành đáp một tiếng.
“Thủ lĩnh sơn phỉ cứ theo luật, coi như là răn đe. Những tên khác, tình tiết nghiêm trọng thì giáng xuống nô lệ, những nam nhân còn thì sung huyện dịch, huyện đang tu sửa thủy lợi, thiếu nhân lực, nếu năm năm biểu hiện siêng năng, hối cải thì thả về quê. Còn những phụ nữ, trẻ em thì cho đến trang trại công việc.”
Điển sử Hình phòng thấy hình phạt nặng nhẹ, đều thể ăn , còn thêm nhân lực việc cho huyện, một cách ích kỷ thì so với việc đày những đến biên cương thì hơn, dù cũng là của huyện Thu Dương.
“Tiểu nhân lập tức bàn bạc với các phòng để thực hiện việc .”
Thế là, việc tu sửa thủy lợi thêm một nhóm nhân lực miễn phí, tiến độ xây dựng càng đẩy nhanh.
Đỗ Hành bổ sung thêm nhân lực cho Công phòng, điển sử nhân cơ hội liền
mang theo một tài liệu đến tìm .
“Sao thế, hài lòng khi dùng những ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-266.html.]
Điển sử Công phòng : “Đại nhân phái đến giúp đỡ tu sửa thủy lợi, tiểu nhân thể hài lòng với nhân lực miễn phí chứ, những thể lực , việc nhanh.”
“Vậy là chuyện gì?”
Điển sử : “Hiện tại nhân lực đủ, việc kiểm tra, sửa chữa sông Dân Uống và đo đạc tuyến đường kênh mương sắp thành, gỗ và đá của nha môn đủ dùng cho việc xây dựng thủy lợi, Hộ phòng mấy hôm tính toán, e rằng còn mua thêm vật liệu xây dựng.”
Đỗ Hành khi lên kế hoạch thủy lợi nghĩ đến việc , ngân khố huyện chỉ ít bạc mà ngay cả vật tư dự trữ cũng nhiều, đám quan đây hận thể đem cả nha môn bán lấy tiền bỏ túi riêng, cũng là vì cấp gương .
“Vậy chỗ nào mua vật liệu dự phòng ?”
“Nếu bỏ tiền mua, là nha môn chi trả thì chỗ mua thì nhiều lắm.”
Điển sử mở sổ sách mang đến cho Đỗ Hành xem: “Hương , địa chủ, viên ngoại trong huyện ít mỏ đá, rừng tư. Ví dụ như nhà họ Ngụy, nhà họ Hoàng, nhà họ Nguyên… đều liệt kê .”
Đỗ Hành xem qua giới thiệu về rừng, ruộng, sản nghiệp rối mắt của từng nhà, chậm rãi : “Sản nghiệp của họ đúng là ít, giàu .”
Điển sử ngượng ngùng, ai bảo cắm rễ ở huyện Thu Dương nhiều năm.
Huyện nhỏ càng nghèo đói triền miên, đất đai càng thâu tóm nghiêm trọng, hương , sĩ tộc địa phương càng hùng mạnh.
Đỗ Hành thấy những nhà đề cử ngoài giới thiệu về sản nghiệp, còn ghi chép chi tiết về thành viên gia tộc, công danh… những thứ đáng để khoe , định xem kỹ.
“Ngươi cứ lui xuống việc , bản quan sẽ xem xét, đó sẽ trả lời ngươi.” Buổi chiều, Đỗ Hành xử lý xong một vụ án, đem sổ ghi chép về hương
trong huyện để ở một bên mang về nội trạch, dự định tối sẽ thêm giờ.
Dù mùa đông ấm áp hơn thì trời cũng tối nhanh hơn bình thường, khi ăn cơm tối, Đỗ Hành kiểm tra bài vở của tiểu Thừa Ý, dạy tiểu Đạm Tắc đang lún ngu nguệch hai chữ.
“Sao tên ca ca nét ít, dễ , tên Đạm Tắc nhiều nét thế, khó thế!”
Đỗ Hành Đạm Tắc đang cầm bút, bĩu môi thể treo ấm , véo mũi : “Viết cho đàng hoàng, lắm chuyện.”
Thừa Ý bên cạnh Đỗ Hành, hai năm nay sách, cũng lớn nhanh hơn, giờ cao đến tai Đỗ Hành đang .
Cậu ngoan ngoãn mài mực cho Đỗ Hành và Đạm Tắc, việc nhàm chán nhất nhưng kiên nhẫn.
Tần Tiểu Mãn bưng một bát canh gừng nhạt thấy Đỗ Hành bên trái, bên đều một đứa trẻ, ba ít nhiều đều nét giống .
Cậu thấy thú vị, đặt bát canh gừng lên bàn bên cạnh, hỏi: “Viết xong ?” “Chữ khó đến mấy Đạm Tắc cũng .”
Tần Tiểu Mãn gần xem, thấy giấy trắng ba chữ Tần Đạm Tắc, tuy nét chữ của trẻ con còn run rẩy nhưng vẫn ngay ngay ngắn ngắn.
Viết xong ba chữ, tên nhóc ban đầu kêu khó chịu dừng bút, thêm mấy nét bên cạnh, hai chữ Thừa Ý.
Tần Tiểu Mãn thấy , giãn lông mày Đỗ Hành: “Đạm Tắc trí nhớ cũng đấy, mới dạy mấy .”
Đỗ Hành cũng bất ngờ, chỉ nắm tay Đạm Tắc dạy nó tên , tên nhóc chịu chữ, ca ca liền tên bên cạnh, để nhóc xem mà .
“Giống ai đó thôi, đầu óc lanh lợi, chỉ là chịu bỏ công sức việc .”