XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 265
Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:56:28
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn những người lạnh lùng, khó gần, giống như hạt dẻ, chỉ cần kiên nhẫn bóc lớp vỏ cứng bên ngoài là có thể ăn được ruột mềm dẻo bên trong. Chỉ cần người ta đã nhận định ai rồi thì chỉ nhận định một người đó thôi.
Phùng Nhược Cảnh cảm thấy Dịch Viêm chính là nam tử như vậy. Cậu mím môi: “Huyện Thu Dương… có tuyết rơi không?”
“Biết rõ còn hỏi.”
Phùng Nhược Cảnh nghe thấy bốn chữ này cứ ngỡ mình nghe nhầm, cậu ta ngơ ngác nhìn Dịch Viêm.
Sau khi xác định câu này là do hắn trả lời, cậu ta nghiến răng nghiến lợi: “Ta
mới đến huyện Thu Dương, không biết thời tiết nơi này.” Dịch Viêm ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trong xe ngựa.
Phùng Nhược Cảnh bị ánh mắt bất ngờ này nhìn đến đỏ cả vành tai, cậu ta đang mong đợi Dịch Viêm sẽ nói gì thì lại nghe thấy: “Đến rồi. Tiểu nhân xin cáo lui.”
Nói xong, Dịch Viêm hơi cúi đầu chào, xoay người rời đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Phùng Nhược Cảnh thấy bước chân Dịch Viêm quay về rõ ràng nhẹ nhàng hơn lúc đến.
Phùng Nhược Cảnh nghiến răng, tức giận giật lấy hạt dẻ Phùng Tiểu Hổ vừa bóc vỏ nhét vào miệng.
“Á! Ca ca, sao huynh lại như vậy!”
Link chính chủ: https://trang7897.wordpress.com/
Về đến nội trạch, trời đã tối, Dịch Viêm đến nhà bếp lấy cơm tối của mình, vẫn như mọi khi mang đến phòng gác cổng ăn.
Hắn cầm hộp cơm, vừa bước vào cửa đã thấy hai người đang cười rất hiền từ đứng đợi ở phòng gác cổng.
“Có việc?”
“Đã đưa Phùng công tử về nhà an toàn chưa?” Dịch Viêm gật đầu.
“Ngươi ăn cơm đi, ăn cơm đi.”
Dịch Viêm nghe vậy liền mở hộp cơm trên bàn, cầm đũa chuẩn bị ăn, ngẩng đầu thấy hai người vẫn chưa đi, liền đặt đũa xuống.
“Lão gia, phu lang có lời gì cứ nói.”
Đỗ Hành thấy vậy liền ngồi xuống đầu bàn bên kia cùng với Tần Tiểu Mãn.
“Dịch Viêm à, hôm nay ta cũng tính toán, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tầm tuổi ngươi, ta đã sắp thành thân rồi.”
Dịch Viêm thấy hai người đã ngồi xuống, hắn cũng hơi đói, vừa ăn cơm vừa nghe Đỗ Hành nói.
Nghe đến đây, hắn cũng đoán được Đỗ Hành sắp nói gì, nhưng hắn không mở miệng đáp lời, chỉ ừ một tiếng.
“Hồi ta mới đến huyện Thu Dương nhậm chức, ngươi cũng đi theo, ta và Tiểu Mãn đều ghi nhớ tấm lòng trung thành này. Người xưa có câu người khác đã nghĩ cho mình thì mình cũng phải nghĩ cho người khác. Bây giờ ngươi đã lớn tuổi rồi, ta không thể không nghĩ cho ngươi.”
Dịch Viêm ngẩng đầu nhìn hai người: “Lão gia muốn sắp xếp cho tiểu nhân cưới vợ?”
Tần Tiểu Mãn thấy vậy vội vàng nói: “Sắp xếp gì mà sắp xếp, Đỗ đại nhân của ngươi là người dân chủ nhất, muốn nghe xem ngươi thích kiểu người như thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-265.html.]
“Tiểu nhân chưa từng nghĩ đến.”
“Đừng ngại.” Tần Tiểu Mãn nói: “Bây giờ ta cũng quen biết nhiều gia quyến ở huyện Thu Dương rồi, ngươi cứ nói xem trong lòng nghĩ thế nào, nhất định sẽ tìm được người thích hợp cho ngươi.”
Dịch Viêm nhìn hai người hôm nay nhiệt tình khác thường, dừng một chút. “Tiểu nhân muốn đi tham gia quân ngũ, những chuyện này để sau hãy nói.”
Vốn là đến thăm dò Dịch Viêm, tên tiểu tử này thật thà, đối nội cũng không giấu giếm điều gì.
Nghe vậy, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn đều có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn nhau.
“Ngươi muốn đến quân doanh của Phùng tướng quân?”
Dịch Viêm không phủ nhận cũng không khẳng định, Tần Tiểu Mãn thấy vậy lập tức lộ vẻ mặt “ta đã biết, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát”.
Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành, chờ hắn lên tiếng.
Đỗ Hành im lặng một lúc: “Nam nhi phải tự cường, ngươi còn trẻ, bôn ba, trải nghiệm nhiều hơn cũng không phải chuyện xấu. Chỉ là nguyên nhân lúc trước không muốn đi là gì, nguyên nhân khiến ngươi thay đổi chủ ý bây giờ có đủ để
ủng hộ ngươi tiếp tục bước tiếp hay không, ta vẫn là câu nói đó, mọi việc đều phải do chính ngươi suy nghĩ cho rõ ràng.”
“Vâng.” Dịch Viêm nói: “Tiểu nhân nhớ lời dạy bảo của lão gia.” “Ngươi cứ ăn cơm đi, ta và Tiểu Mãn về trước.”
Ra khỏi phòng gác cổng, Tần Tiểu Mãn chống nạnh, sốt ruột nói:
“Ta đã nói gì, chàng còn không tin, phân tích với ta rõ ràng rành mạch! Chàng nhìn xem, tên Dịch Viêm ngày thường chỉ nghe lời chàng ngoan ngoãn, giờ chẳng phải đã mê muội rồi sao?”
Đỗ Hành bị lời nói của Tần Tiểu Mãn chọc cười: “Người ta thường nói nữ đại bất trung lưu, nam tử cũng thế thôi.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Ta chỉ không ngờ Dịch Viêm lại thật sự có ý đó, tính cách hắn ngày thường lười nói, ta cứ tưởng cả đời hắn sẽ sống như vậy.”
Đỗ Hành lắc đầu: “Chuyện tình cảm vốn khó nói.” “Vậy chàng đồng ý rồi?”
“Ta đồng ý thì có ích gì, còn phải xem người ta.”
Đỗ Hành bất đắc dĩ, đừng nói bây giờ quan niệm môn đăng hộ đối còn nặng, cho dù là ở thời đại mà hắn từng sống cũng không thay đổi được nhiều.
Sau này, chuyện có thành hay không, vẫn phải xem Dịch Viêm. Nói cho cùng, hắn cũng là người trưởng thành, mọi việc đều có suy nghĩ và cân nhắc của riêng mình, người ngoài chỉ có thể đưa ra lời khuyên.
Nhưng trong lòng Đỗ Hành vẫn ủng hộ: “Chỉ cần là tình cảm thúc đẩy con người ta tiến bộ, thay đổi theo hướng tích cực, cho dù có gian nan trắc trở, ta nghĩ đó là tốt, không sai.”
Bất kể kết quả có như ý muốn hay không.
Tần Tiểu Mãn hít sâu một hơi: “Quả nhiên là người xuất thân từ đại gia tộc, lại có thể khiến cây sắt nở hoa.”
Đỗ Hành hơi nhíu mày, có vài người bề ngoài lạnh lùng, bên trong ai biết đang toát ra điều gì.
Một thời gian sau, Dịch Viêm thật sự đến thao trường báo cáo, chuyện này khiến Phùng Vạn Hà vui lắm, còn đến trước mặt Đỗ Hành khoe khoang.
“Đã nói không ai là không nghĩ đến tiền đồ tươi sáng.”
“Làm gia đinh bao lâu nay, cuối cùng cũng nghĩ thông, chi bằng đi tòng quân oai phong.”
“Nói cho cùng vẫn là phong thái của bản tướng khiến đám hậu sinh này kính ngưỡng mà thay đổi chủ ý.”