“Phùng tướng quân đường đường là tướng quân chính ngũ phẩm, cho dù tiếc tài đến mấy cũng đến mức đem ca nhi duy nhất của trò đùa.”
Nhà họ Phùng một chính thất, hai thất, nhưng chỉ hai đứa con. Một đứa là do vợ cả của Phùng Vạn Hà sinh , nghĩa là tuy Phùng Nhược Cảnh và Phùng Tiểu Hổ là em, nhưng cùng .
Vợ cả của Phùng Vạn Hà mất sớm vì bệnh, chỉ để một ca nhi, hương hỏa nhà họ Phùng cần nối dõi, đó ông mới tục huyền với chính thất hiện tại.
Chính thất là thủ đoạn, năm thứ hai khi thành sinh Phùng Tiểu Hổ, nay Phùng Tiểu Hổ gần bốn tuổi, nhưng trong phủ chỉ nó là con trai đích, hai thất của Phùng Vạn Hà đều sinh con.
Con cái trong nhà ít, tuy Phùng Vạn Hà thô lỗ nhưng đối với con cái thì gì để chê.
Sao ông thể hồ đồ đến mức bảo con trai chuyện như . “Cũng đúng, là hai qua từ ?”
Tần Tiểu Mãn Đỗ Hành , cảm thấy khả năng lắm:
“ họ cũng gặp mấy , duy nhất một chạm mặt trực tiếp là lúc nhà họ Phùng đến huyện. Hôm đó ở bên ngoài phủ họ Phùng, đang bận dỡ hành lý, lúc Phùng Nhược Cảnh xuống xe ngựa, ngựa giật , là Dịch Viêm giữ ngựa .”
“Không thể nào mới gặp một lòng chứ?”
Đỗ Hành : “Có gì mà thể, thiếu gì tiểu thư khuê các mấy cuốn tiểu thuyết ái mộ , huống chi đây còn là gặp mặt trực tiếp, còn tay giúp đỡ, đủ để một công tử nhà quyền quý ít khi ngoài lòng .”
Nói đến đây, Tần Tiểu Mãn đầy ẩn ý: “Cũng hồi đó ai mới gặp ba ngày đụng tay đụng chân.”
Tần Tiểu Mãn xua tay, hùng nhắc chuyện xưa: “Ta đó là lựa chọn, nắm bắt cơ hội thôi. Cậu Phùng công tử chắc hẳn nhiều lựa chọn.”
“Vậy ý là còn lựa chọn nào khác mới chọn ?”
Tần Tiểu Mãn toe toét: “Sao thế , đang chuyện chính sự mà, đang chuyện chính sự.”
“Nếu Phùng ca nhi thật sự lòng Dịch Viêm thì ?”
Đỗ Hành cảm thấy qua loa, mặt mày ủ rũ, vui, nhưng vẫn : “Chuyện nếu thật thì cả hai đều xui xẻo.”
Dịch Viêm chính là khúc gỗ mục trong rừng sâu núi thẳm, cho dù đến huyện chút , nhưng bản chất vẫn là khúc gỗ.
Nếu Phùng Nhược Cảnh lòng , thể lay chuyển ?
E là cho một chiếc khăn tay định tình, Dịch Viêm cũng chỉ nghĩ đó là miếng vải vuông chất liệu , lấy lau chân cũng gì lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-264.html.]
Nếu Dịch Viêm cũng lòng Phùng Nhược Cảnh, phận hai chênh lệch quá lớn, nếu dám vượt quá giới hạn thì Phùng Vạn Hà còn xách đại đao Quan Công thật đến nha môn bắt .
Đỗ Hành thở dài, thật bớt lo.
…
Gió đêm thoảng qua, trong khí mùi hạt dẻ rang thoang thoảng, mùa đông ở huyện Thu Dương ấm áp, ngửi thấy mùi hạt dẻ rang càng ấm áp hơn.
“Ca ca, ăn hạt dẻ rang!”
Phùng Tiểu Hổ trong xe ngựa mũi thính, Phùng Nhược Cảnh bên cạnh xe, ánh mắt như như ngoài rèm xe, thấy tiếng gọi liền hồn.
Y đang định về đến phủ là ăn cơm tối , nếu ăn vặt đường nữa thì về nhà chắc chắn sẽ ăn cơm .
lời miệng, y thấy nam tử mặt chút biểu cảm
đang bên cạnh xe ngựa.
“Được , nhưng ăn nhiều.”
Phùng Nhược Cảnh thò ngoài cửa sổ: “Ngươi tên là Dịch Viêm ?”
“Ừ.”
Phùng Nhược Cảnh thấy câu trả lời, nhướng mày: “Ngươi hẳn là quen thuộc huyện hơn, thể mua ít hạt dẻ rang ngon đến đây ?”
Dịch Viêm trả lời, nhưng rõ ràng bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đến xe ngựa.
Phùng Nhược Cảnh thấy liền bảo dừng xe.
Chỉ chốc lát , một túi hạt dẻ còn nóng hổi mới lò đưa đến tay, Phùng Tiểu Hổ vui vẻ ôm lấy.
Ánh mắt Phùng Nhược Cảnh vẫn ít bên ngoài, thấy đưa hạt dẻ đến, lời nào, vẫn lạnh lùng theo xe ngựa.
Cũng chẳng thèm thêm một cái, huống chi là chuyện với .
Cậu nhớ lúc mẫu còn sống từng với rằng nam tử thật sự đời ai cũng đối xử với ngay từ đầu, đối xử với , nếu mục đích thì là do bản tính của , đối xử với , cũng đối xử với khác.