XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 262
Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:54:37
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Tiểu Hổ nghe vậy lại tròn mắt hơn, nhưng chưa kịp nói thì thấy Tần Đạm Sách đặt đại đao lên bàn, chạy về phía sâu trong vườn.
“Chờ ta với!”
Phùng Tiểu Hổ vội vàng nuốt bánh xuống, ôm đại đao đuổi theo Đạm Sách.
Đạm Sách chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất dạng. Cậu đuổi theo đến cuối vườn, thấy Tần Đạm Sách đang đứng bên ngoài hành lang, định nói cậu chạy đến đây làm gì, thì bị Tần Đạm Sách bịt miệng.
“Suyt, không được nói! Làm ồn Thang mama là bị mắng đấy!”
Phùng Tiểu Hổ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Đạm Sách, vội vàng gật đầu.
Đạm Sách buông cậu ra, rón rén đến gần cửa sổ phòng học, chỉ ló nửa cái đầu ra lén nhìn vào bục giảng.
Thang mama đang cúi đầu không biết đang viết gì, vẻ mặt nghiêm túc không để ý đến những chỗ khác, cậu nhóc dẫm lên bậc đá nhỏ, nhẹ nhàng bò lên bậu cửa sổ.
Mấy ca nhi, tiểu thư trong phòng đang cầm bút, nhưng Đạm Sách không có tâm trạng để ý xem họ đang cầm bút làm gì, chỉ chăm chú nhìn Thừa Ý ngồi cạnh cửa sổ.
Vào đông rồi, mặc dù trong huyện không lạnh lắm nhưng suốt ngày ngồi trong nhà, không chạy nhảy như Đạm Sách, thân thể vốn yếu ớt, Thừa Ý mặc nhiều hơn Đạm Sách một lớp áo, cả áo khoác ngoài cũng dày hơn.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo lụa sa tanh cổ tròn màu trắng bạc, viền lông thỏ xám, trông hơi xù xù, làm tôn lên làn da trắng nõn nà đáng yêu của y.
Đạm Sách rất thích ca ca mặc đồ trắng, vì trông giống như một búp bê tuyết tinh xảo đáng yêu, nhưng bản thân nhóc lại không thích đồ trắng, vì chưa đầy một khắc đồng hồ đã có thể biến sa tanh trắng thành sa tanh xám rồi, chỉ có bánh ngọt nhỏ mới có thể mặc quần áo trắng như vậy mà viết chữ cũng không làm bẩn.
Cậu nhìn thấy ca ca đang cầm một cây bút lông dê nhỏ vẽ hoa lan trên giấy trắng, vài nét bút, một nhành lan đen đã hiện ra trên giấy.
Đạm Sách còn hài lòng với nhành lan đó hơn cả Thừa Ý, tuy cậu nhóc cũng không muốn lên tiếng làm phiền ca ca đang chăm chú, nhưng e rằng nếu muộn hơn nữa thì bánh hoa mai trong tay sẽ nguội mất.
Thế là bĩu môi thổi nhẹ.
Thừa Ý quay đầu lại thì thấy Đạm Sách tóc tai hơi rối bù, khuôn mặt đỏ bừng đang nằm sấp trên bậu cửa sổ.
Nhìn dáng vẻ của cậu, y biết Đạm Sách chắc chắn lại chơi đao trong vườn rồi, vừa nãy chắc chắn còn vừa chạy tới.
Cậu nhíu mày, muốn lau mồ hôi trên trán Đạm Sách nhưng khăn tay của mình vừa dùng để lau mực, đành thôi.
Đạm Sách vội vàng đưa bánh cho Thừa Ý, mong y ăn.
Thừa Ý nhìn bánh được gói bằng khăn tay, tuy trong lòng ấm áp nhưng bây giờ y đã biết đọc sách, hiểu lễ nghĩa rồi, sao có thể ăn vụng trong giờ học được.
Thế là khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Đạm Sách đợi tan học rồi hãy ăn. Đạm Sách không vui, bĩu môi không chịu đi.
Do dự một chút, tự mở khăn tay ra, đưa bánh hoa mai đến bên miệng Thừa Ý, giơ một ngón tay, mím môi, nhíu mày bắt Thừa Ý ăn một miếng.
Thừa Ý không còn cách nào khác, đành hơi nghiêng người về phía cửa sổ.
Phùng Tiểu Hổ ngồi xổm bên cạnh chỉ thấy Tần Đạm Sách vừa đưa bánh, vừa làm nũng, không hiểu đang làm gì.
Trong lòng rất tò mò người bên trong trông như thế nào, mặc dù Đạm Sách bảo cậu nhóc ngồi xổm im lặng, nhưng cậu không nhịn được nữa liền đứng dậy.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn, phấn điêu ngọc trác – [trắng trẻo đẹp đẽ như tạc], đôi môi anh đào khẽ mở ra cắn nhẹ miếng bánh mà Đạm Sách đang cầm.
Thừa Ý từ khóe mắt thấy lại có thêm một cái đầu ló ra, mặt hơi đỏ lên, theo bản
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-262.html.]
năng lùi lại, vô tình đụng vào cuốn sách trên bàn phát ra tiếng động.
Thang mama nghe thấy quay lại, hơi nhíu mày: “Thừa Ý, có chuyện gì vậy?”
Thừa Ý áy náy nói: “Dạ thưa mama, là Thừa Ý vừa rồi vẽ tranh động tác quá mạnh nên đụng vào sách ạ.”
Thang mama đáp lại một tiếng, rồi lại cúi đầu.
Đạm Sách trốn dưới cửa sổ, không dám thở mạnh, vội vàng kéo Phùng Tiểu Hổ chạy về vườn.
Phùng Tiểu Hổ vẫn hơi há hốc mồm, vẻ mặt ngây dại, vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy một tiểu công tử xinh đẹp, đáng yêu như vậy.
“Ngớ người ra rồi à?”
“Vừa rồi là ca ca của ngươi sao?”
Đạm Sách gặm miếng bánh hoa mai mà Thừa Ý vừa cắn một miếng nhỏ, gật đầu.
Phùng Tiểu Hổ thấy Đạm Sách gặm bánh mới sực nhớ ra lau miệng, rồi đau khổ phát hiện miệng mình toàn vụn bánh, liền oa oa khóc lên.
Nương nói trẻ con phải sạch sẽ thì người khác mới thích, nhóc như mèo mướp vậy mà bị tiểu ca ca xinh đẹp nhìn thấy, chắc chắn sẽ không được thích nữa!
Đạm Sách tưởng cậu ta ghen tị với mình, trong lòng khó chịu, mở to mắt tròn xoe hỏi: “Sao thế, ngươi không có ca ca sao?”
Hỏi xong lại lập tức nói: “Nếu ngươi thích đại đao Quan Công thì ta tặng ngươi một thanh là được rồi, nhưng ca ca thì ta sẽ không chia cho ngươi đâu!”
Phùng Tiểu Hổ nghe vậy tức giận, lo lắng mình bị coi thường, vội vàng nói: “Ta cũng có ca ca! Hừ!”
Nói xong, giọng lại nhỏ đi: “Chỉ là không có ca ca nhỏ như vậy.” Đạm Sách khịt mũi, ăn hết bánh trong tay, lại uống một bát nước lớn. Nhóc ôm lấy đại đao Quan Công: “Chúng ta chơi tiếp đi!”
Phùng Tiểu Hổ đặt thanh đại đao Quan Công đang ôm chặt vào lòng lên bàn đá,
đẩy về phía Đạm Sách.
“Ngươi không cần đại đao nữa à?”
“Đại đao cứ để ở chỗ ngươi đi.” Phùng Tiểu Hổ nói: “Ta thường xuyên đến tìm ngươi cùng chơi đại đao.”
Đạm Sách bĩu môi: “Được rồi.”
Hai đứa nói xong, rất nhanh lại chơi cùng nhau.
Đỗ Hành tan nha về đến nhà liền nghe thấy khắp vườn là tiếng “Hổ Tử, Hổ Tử, ngươi mau đuổi theo ta!”.
Hắn nhướng mày, Hổ Tử không phải đang ở làng thuộc huyện Lạc Hà sao?
Lúc đến đây, mang theo chó không tiện, vì vậy đã để Hổ Tử ở lại tiểu viện quê nhà trông nhà.
Giờ nghe thấy tiếng trêu chó quen thuộc, Đỗ Hành như từ trong giấc mơ tỉnh lại.
Chưa kịp hỏi thì hắn đã thấy hai đứa trẻ mập mạp đang cầm đại đao chạy nhảy trong vườn.
Còn con trai hắn thì đang thân thiết gọi con trai bảo bối của Phùng Vạn Hà là Hổ Tử.