XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:54:35
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người lãnh đạo lấy mình làm gương, lo lắng cho dân chúng và việc xây dựng trong huyện, dần dần đã vực dậy bầu không khí của nha môn.
“Những gì các vị nói đều có lý, tình hình hiện nay là ngân khố không dư dả, dân chúng cũng không có tiền, nếu đã như vậy thì nha môn đứng ra làm guồng nước, xuất một nửa tiền, số còn lại để nông dân tự lo liệu. Như vậy có được không?”
Các điển sử Lục phòng khẽ ngẩn ra, sau đó nhìn nhau rồi gật đầu. Làm vậy cũng tốt, mọi người đều khó khăn thì cùng nhau cố gắng, như vậy nông dân cũng không còn gì để nói.
Một buổi sáng họp bàn, việc tu sửa thủy lợi, dẫn kênh, làm guồng nước tưới tiêu ruộng đồng cũng được quyết định.
Lễ phòng soạn thảo văn thư thông báo, Lại phòng phụ trách tuyển dụng nhân công, Công phòng đo đạc thủy lợi, Hộ phòng bận rộn tính toán… còn Hình phòng vẫn đang xử lý bọn thổ phỉ, Binh phòng thì càng kêu khổ, từ sau khi bị Phùng Vạn Hà chê bai huyện binh kém cỏi, thời gian này người của Binh phòng hầu như ngày nào cũng phải đến thao trường báo cáo.
Tóm lại, Lục phòng của nha môn đều bận rộn.
Đỗ Hành cũng triệu tập lý chính mười hai hương đến, nha môn bận rộn, nông dân trong hương cũng phải làm việc.
Trước tiên, mỗi làng phải dọn sạch cỏ dại trong sông, kênh mương của làng mình, đo đạc tính toán rõ ràng ruộng nào ven kênh mương có thể dùng xe nước tưới, ruộng nào ở vị trí cao cần dùng guồng nước tưới.
Một guồng nước chỉ tưới được trong phạm vi nhất định, khoảng cách gần thì tốn ít tiền, khoảng cách xa phải tăng cường xây dựng kênh gỗ dẫn nước, chi phí cũng nhiều hơn.
Trong thôn phải sắp xếp những hộ nào có ruộng liền kề nhau cùng sử dụng một guồng nước, cùng nhau đóng góp.
Tính toán xem một làng cần làm bao nhiêu guồng nước, thu thập đủ tiền, như
vậy cũng có thể bắt đầu chặt cây làm guồng nước sớm.
Lý chính mười hai hương cũng nghe phong phanh huyện thái gia muốn tu sửa thủy lợi, tưới tiêu ruộng đồng. Trong thôn bàn tán sôi nổi như Tết, có chút lo lắng việc này sẽ không thành, không ngờ chưa được bao lâu huyện thái gia đã triệu tập lý chính đến họp bàn, phối hợp tu sửa thủy lợi.
Người dân trong thôn đều yên tâm.
Các lý chính ghi chép cẩn thận công việc mà Đỗ Hành giao phó, nghe nói tiền xây dựng guồng nước nha môn xuất một nửa, tự xuất một nửa, ai nấy đều khen ngợi chính sách hay.
“Còn nữa, hiện tại huyện đã bắt đầu đo đạc kênh mương, huyện dịch không đủ người, còn phải nhờ các lý chính về hương vận động thanh niên trai tráng trong làng đến giúp đỡ xây dựng.”
“Đã có thanh niên trai tráng đăng ký rồi, chỉ chờ nha môn ra thông báo là được triệu tập.”
Lý chính thôn Đào Thủy mặt mày hồng hào, kích động nói: “Thanh niên trai tráng trong thôn chúng ta trước khi cày cấy mùa xuân vào tháng hai đều sắn sàng hợp tác xây dựng thủy lợi cho huyện, không lấy tiền công, hiện đã có hơn mười người đăng ký.”
Đỗ Hành nghe vậy nhướng mày: “Thật vậy sao?”
“Không dám lừa dối đại nhân, dân làng rất ủng hộ việc xây dựng thủy lợi lần này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-261.html.]
Lý chính thôn Mang Bình đã hồi phục sức khỏe vội vàng nói: “Bẩm báo đại nhân, thôn chúng ta cũng đã có gần hai mươi thanh niên trai tráng đăng ký.”
Trước đây thôn bị mất lương thực phải nộp, huyện cũng không trách tội, trong thôn rất biết ơn, hiện giờ Đỗ Hành có động thái gì, thôn Mang Bình luôn là nơi đầu tiên hưởng ứng ủng hộ.
“Tốt, tốt lắm! Chỉ cần dân chúng trong huyện ủng hộ, nông dân tích cực cầu tiến, quan dân đồng lòng, nhất định có thể hoàn thành trước khi tưới tiêu vào mùa xuân hè.”
Nhiều nông dân sắn sàng giúp đỡ huyện làm công trình thủy lợi là điều bất ngờ đối với Đỗ Hành và nha môn, như vậy không chỉ giải quyết được vấn đề thiếu nhân lực của huyện mà còn tiết kiệm được chi phí tài chính.
Tuy nhiên, Đỗ Hành nghĩ không thể để mọi người làm không công, vẫn cho mỗi người hai mươi văn tiền mỗi ngày, sáng tối ăn uống ở nhà, bữa trưa nhất định phải hỗ trợ.
Tháng mười một vốn là mùa đông ảm đạm, tiêu điều, năm nay trong huyện lại nhộn nhịp, khắp nơi trên đồng ruộng đều có thể thấy người dân dọn dẹp kênh mương, lại có thể thấy trong làng chặt cây làm guồng nước.
“Xem ta đại bàng tung cánh! Hơ! Ha ha!”
Cành cây lê mùa đông trụi lá, trơ trọi, may mà cành vẫn có chút uốn lượn, đón gió như vậy trông cũng thú vị.
Dưới gốc cây, hai đứa trẻ mập mạp, mỗi đứa cầm một thanh đại đao Quan Công đang múa may rất hăng say.
Sau một hồi tung ra các chiêu thức tự đặt tên lung tung, trán hai đứa cũng lấm tấm mồ hôi.
“Mệt c.h.ế.t mất.”
“Bánh hoa mai thơm mới ra lò rồi, hai tiểu chủ tử mau lại đây ăn thử, nghỉ ngơi một chút đi.”
Đạm Sách nghe thấy tiếng Thủy Cần Thái, vội vàng ôm thanh đại đao Quan Công chạy tới, cầm một miếng bánh còn nóng hổi nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến xong vẫn không quên bình phẩm mùi vị bánh hôm nay thế nào: “Tiểu Hổ, mau đến ăn bánh đi, ngọt lắm.”
Cậu bé mập mạp nghe vậy liền chạy tới, cậu và Đạm Sách cao bằng nhau, nhưng lại lớn hơn cậu gần một tuổi. Khuôn mặt bụ bẫm tuy còn non nớt nhưng phảng phất có thể thấy được bóng dáng của Phùng Vạn Hà.
Đạm Sách tùy tiện lấy một miếng bánh cho Phùng Tiểu Hổ, rồi cẩn thận chọn một chiếc bánh hoa mai đẹp nhất trong đĩa, lấy khăn tay nhỏ trong cổ áo ra bọc lại.
Phùng Tiểu Hổ thích đại đao Quan Công đến nỗi ăn cũng không nỡ buông đao, kẹp đao dưới nách, hai tay cầm bánh hoa mai gặm rất ngon lành.
Con trai ăn uống rất qua loa, chẳng mấy chốc, cả khuôn miệng sạch sẽ đã dính đầy vụn bánh.
Cậu hít hít mũi, mở to đôi mắt như mắt trâu nhìn Đạm Sách làm việc tỉ mỉ, học theo giọng nói của cha mình: “Nhà đọc sách đúng là cẩn thận, chú ý tiểu tiết thừa thãi, ngươi làm gì thế?”
“Để dành cho ca ca ta một miếng.”