Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:52:12
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không đi.” “Ngươi không đi?”

Đỗ Hành nghe hai chữ ngắn gọn súc tích, vừa bất ngờ vừa cảm thấy hợp lý. Hắn nhìn người đang đứng trên ghế cặm cụi lau đao, không khỏi nhíu mày.

“Được Uy Bình tướng quân coi trọng là chuyện hiếm có, nếu ngươi đến điểm đóng quân, được tướng quân đề bạt, ngày sau làm Bách Hộ, Thiên Hộ rất có hy vọng.”

“Tuy bây giờ đã khôi phục võ cử, nhưng chế độ chưa hoàn thiện, không giống khoa cử đã trải qua mấy trăm năm, điều lệ rất rõ ràng, nếu theo võ mà được chức quan thì dễ dàng hơn.”

“Hơn nữa tân đế coi trọng võ tướng, võ tướng sau này sẽ có cơ hội thể hiện.”

Đỗ Hành phân tích từng điều cho Dịch Viêm nghe, sợ tiểu tử này còn trẻ mà nông nổi, cơ hội bày ra trước mắt lại không biết nắm bắt.

Dịch Viêm đặt đao xuống: “Tiểu nhân cảm kích tướng quân dẫn binh dẹp phỉ, chỉ là tiểu nhân quen tự do rồi.”

Thổ phỉ huyện Thu Dương đã bị dẹp yên, tảng đá trong lòng hắn cũng hoàn toàn được buông xuống, sau này nông dân trong thôn của hắn cũng có thể sống yên ổn.

Đỗ Hành nhìn Dịch Viêm, biết hắn có suy nghĩ riêng, nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Tảng đá trong lòng ngươi đã được buông xuống, vậy sau này định làm gì, về quê hay là sao?”

Dịch Viêm nhìn Đỗ Hành: “Tiểu nhân ở lại đây.”

Đỗ Hành hiểu ý hắn, bất đắc dĩ thở dài: “Ta cứ chuyển lời, ngươi suy nghĩ cho kỹ, đến lúc đó quyết định thế nào ta cũng theo ý ngươi.”

Dịch Viêm gật đầu.

Đỗ Hành đang định phái người chuyển lương thực và thuế năm nay lên phủ, thì trước khi xuất phát đã nhận được công văn từ phía trên gửi xuống.

Quân đóng đóng ở huyện Thu Dương không thể thiếu lương thảo, triều đình phải cấp lương thảo để nuôi quân đóng, huyện Thu Dương đã phải nộp lương thực, vậy thì cứ chuyển thẳng đến điểm đóng quân, đỡ phải chuyển đến triều đình, rồi triều đình lại chuyển lương thảo xuống, đi đi về về tốn công tốn sức.

Cuối cùng Đỗ Hành chỉ cần phái người chuyển sổ sách và tiền thuế lên, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đỗ Hành chuyển số lương thảo theo quy định của triều đình đến doanh trại, tiện thể để Dịch Viêm áp tải đến trả lời Phùng Vạn Hà.

“Với võ công của ngươi, rèn luyện ở doanh trại một thời gian, đến lúc đó lập chút quân công, sau này thăng lên Thiên Hộ cũng không phải chuyện khó. Dưới tay có một ngàn binh lính, chẳng phải mạnh hơn làm hộ vệ trông nhà sao?”

Phùng Vạn Hà nghe ý của Dịch Viêm, cảm thấy khó tin.

“Tiểu nhân chỉ là một thợ săn, chưa từng nghĩ đến việc làm Thiên Hộ.”

Phùng Vạn Hà nói: “Tiểu tử ngốc này, làm Thiên Hộ lĩnh bổng lộc triều đình, cưới ba vợ bốn nàng hầu, sinh một đàn con nối dõi tông đường nhà họ Dịch, vinh quang tổ tiên, chuyện tốt như vậy người khác không dám nghĩ, mà ngươi lại có cơ hội này.”

“Lão gia chỉ có một phu lang, hậu viện hòa thuận, rất tốt. Tiểu nhân cũng không muốn cưới nhiều thê thiếp như vậy, hơn nữa thổ phỉ huyện Thu Dương đã bị dẹp yên, đã đủ vinh quang tổ tiên rồi.”

“…”

Phùng Vạn Hà chỉ sợ tiểu tử thôn quê này thiển cận, liền chọn những lợi ích mà dân chúng cho là tốt để dẫn dụ, chứ không nói những lời như cống hiến cho triều đình, bảo vệ giang sơn.

Không ngờ tiểu tử này lại không ăn nói khéo léo!

Phùng Vạn Hà không khỏi quay đầu nhìn Đỗ Hành ở phía xa, thấy hắn bất đắc dĩ nhún vai.

“Ngươi là chủ cũ của hắn, nên khuyên nhủ hắn cho tốt, làm quan sao có thể chôn vùi tài năng.”

Phùng Vạn Hà hếch mặt nói với Đỗ Hành: “Sau này nếu làm Thiên Hộ, chẳng phải ngươi cũng được thơm lây?”

“Hạ quan cũng muốn thơm lây, đã khuyên rồi nhưng không nghe, cũng chẳng thể ép người ta được.”

Phùng Vạn Hà mím môi, biết ngay là không muốn giúp hắn khuyên.

Ép người ta uống nước cũng vô dụng, Phùng Vạn Hà chỉ đành trơ mắt nhìn Dịch Viêm lẽo đẽo theo Đỗ Hành quay về.

Cũng không biết Đỗ Hành cho uống bùa mê gì, tiền đồ rộng mở như vậy lại không cần, cứ thích hầu hạ người ta.

Phùng Vạn Hà trong lòng tiếc nuối, lại cảm thấy mất mặt trước Đỗ Hành, chỉ đành lắc đầu nói tiểu tử này ở nơi nhỏ bé, tầm nhìn hạn hẹp.

Không phải chỉ có một người biết võ công, bỏ lỡ người này còn người khác, dù sao hắn là tướng quân cũng không đến mức phải níu kéo một thợ săn, giờ coi như đã hạ mình chiêu mộ nhân tài rồi.

Mùa thu hoạch xong, nha môn rảnh rỗi hơn nhiều, Đỗ Hành hàng ngày ngoài việc xử hai vụ án vào ban ngày, cũng không có việc gì khác.

Chỉ là đám thổ phỉ đó phiền phức, sau khi Phùng Vạn Hà ném bọn họ đến, Dịch Viêm không muốn đi, hắn cũng không nuốt lời, đưa thổ phỉ đến doanh trại trông coi.

Đỗ Hành chỉ đành sắp xếp cho hình phòng thẩm vấn, trông coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-257.html.]

Số lượng nhiều, việc thẩm vấn cũng lặt vặt, khó trách Phùng Vạn Hà trực tiếp đuổi bọn họ đến Nam Giam nha môn giam giữ, ngay cả công lao cũng không cần.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng mười, gia quyến của Phùng Vạn Hà đến huyện Thu Dương, hôm đó Đỗ Hành phải xử án ở nha môn, liền để Tần Tiểu Mãn đi đón.

Thực chất việc sắp xếp nhà cửa cũng là do Tần Tiểu Mãn làm, cậu thường xuyên qua lại với các phu nhân quan lại trong huyện, lại thích nghe người ta tán gẫu, nên hiểu rõ nhà cửa ngõ hẻm trong huyện hơn hắn.

Sau khi tìm hiểu, cậu chọn được vài căn nhà tốt để Phùng Vạn Hà tự mình quyết định, việc làm rất tốt.

Đêm cuối đông gió thổi hiu hiu, sau khi tắm rửa xong, Đỗ Hành cũng nằm dài trên giường, mở sách ra đọc, chờ Tần Tiểu Mãn đang bới tóc trước bàn trang điểm lên giường: “Gia quyến nhà họ Phùng thế nào?”

“Rất dễ nói chuyện, ôn hòa hơn Phùng tướng quân nhiều, lần này đến có chính thất của Phùng tướng quân và hai đứa nhỏ.”

Đỗ Hành vừa nghe liền hỏi: “Mấy tuổi rồi?”

“Một đứa mười bảy mười tám tuổi, còn một đứa hai mươi mấy tuổi.”

Đỗ Hành nghe vậy liền ngẩng đầu lên khỏi sách: “Lớn vậy rồi sao? Ta thấy Phùng tướng quân cũng chưa đến bốn mươi, vậy hắn kết hôn sinh con sớm thật.”

Tần Tiểu Mãn liếc mắt, ngồi xuống mép giường rút sách của Đỗ Hành: “Chàng bị làm sao vậy? Võ tướng có thể thăng quan phần lớn là nhờ quân công trên chiến trường, Phùng tướng quân này cũng không phải tướng quân thế tập, lúc trẻ dành phần lớn thời gian trên sa trường, con lớn của hắn đã đến tuổi cập kê, con nhỏ mới ba bốn tuổi.”

Đỗ Hành chợt hiểu ra: “Ta cứ tưởng đệ nói đứa nhỏ là con nít.” Tần Tiểu Mãn im lặng bò lên giường.

Đỗ Hành thấy vậy liền gập sách lại, nghiêng người nhìn Tần Tiểu Mãn đang mở chăn chui vào: “Sao không nói gì nữa?”

Tần Tiểu Mãn nhìn đỉnh màn: “Cũng có nhà nói muốn đưa người đến nhà chúng ta.”

“Vậy thì đừng qua lại với nhà đó nữa.”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy liền quay đầu nhìn Đỗ Hành: “Chàng thật sự không muốn?”

Đỗ Hành chống cằm, đưa tay chọc vào má Tần Tiểu Mãn: “Ta muốn để làm gì?”

Tần Tiểu Mãn cắn môi, mắt đảo qua đảo lại, tuy thường xuyên nói đùa với Đỗ

Hành là bảo hắn cũng tìm vài người về nhà, nhưng thực ra chỉ nói đùa thôi.

Cậu lớn lên từ thôn quê, nhà nào cũng khó khăn, đa phần nam nhân cưới được một người vợ đã khó, huống chi là có vợ lẽ.

Chỉ có những địa chủ, hương thân nhà cửa rộng lớn mới có chính thất, thiếp thất, nhưng nhà như vậy rất ít trong thôn, rất nhiều người trong thôn theo tiềm thức vẫn cho rằng một người chồng chỉ có một người vợ.

Sau này gia cảnh nhà cậu dần khá lên, đến huyện thành cũng bắt đầu tiếp xúc với những nhà có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng đó đa phần là nhà thương nhân giàu có hoặc quan lại, cũng có sự khác biệt rất lớn với họ, tự nhiên cậu chưa từng thực sự nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng sau khi đến huyện Thu Dương, Đỗ Hành bước vào hàng ngũ quan lại, tri huyện thất phẩm ở địa phương đã là quan lớn rồi.

Các phu nhân thấy Đỗ Hành tuấn tú lịch lãm, nghe nói chỉ có một mình Tần Tiểu Mãn, ngay cả thông phòng cũng không có, rất ngạc nhiên, có người bóng gió nói muốn đưa người đến hầu hạ.

Nghe nhiều lời như vậy, dù sao trong lòng cũng có chút cảm xúc khó tả.

Giờ nghe câu trả lời của Đỗ Hành, trong lòng cậu bỗng thấy vui không tả xiết. Khóe môi cũng cong lên.

“Vậy ta coi như chàng thật lòng, sau này không được hối hận.”

Đỗ Hành cong mắt, ghé sát vào vai Tần Tiểu Mãn: “Trước đây chẳng phải nói muốn tìm người hầu hạ sao, đ.ấ.m lưng xoa bóp thỉnh an cho đệ, giờ lại đổi ý rồi? Biết Đỗ đại nhân cũng được người ta thèm muốn rồi sao?”

Tần Tiểu Mãn véo cánh tay Đỗ Hành. “Á~”

“Chẳng phải chàng muốn xoa bóp chân cho ta sao, tìm người khác đến, chẳng phải việc này bị người ta cướp mất sao!”

Đỗ Hành bật cười, kéo chăn trùm kín cả hai người: “Chuyện khác không nói, dù sao ta là của một mình đệ, người khác cướp không được.”

Hôm sau, nhân lúc rảnh rỗi, Đỗ Hành ngồi xe bò cùng Tần Tiểu Mãn đến các

thôn xóm thị sát ruộng đất.

Bây giờ đội ngũ nha môn đã được thanh lọc, sơn tặc quấy nhiễu dân chúng cũng đã bị dẹp yên, nên chỉnh đốn việc nông tang của huyện Thu Dương.

Nông tang phát triển, dân chúng có của ăn của để, sổ sách nha môn cũng khá lên, dù muốn phát triển thế nào, giải quyết no ấm vẫn luôn là hàng đầu.

Hai người xuất phát sớm, buổi sáng đầu đông ở huyện Thu Dương không khí vẫn còn dễ chịu, sương long lanh bên đường, trong không khí thoang thoảng mùi đất cỏ đã lâu không gặp.

Lâu rồi không đánh xe bò, đón gió sớm mát mẻ, tâm trạng của cả hai đều rất tốt, đến thôn thì mặt trời mới vừa mọc.

Loading...