XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:51:00
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo thuế , thuế hộ, tiền sai dịch, thuế kết hôn muộn các loại thuế chính thức, tổng cộng thu tám trăm lượng, ngoài còn một trăm lượng tiền cống nạp, là khoản nộp trực tiếp cho triều đình, cho hoàng đế, địa phương hưởng chút nào.
Thuế thu nhiều, huyện chỉ còn ba trăm lượng. Trừ mười hai hương, tiếp theo là thuế dân trong huyện thành.
Huyện thành nhà cửa san sát, diện tích tuy lớn bằng mười hai hương, nhưng dân ít hơn so với thôn xóm.
Có thể thu thuế dân một ngàn lượng, dân trong huyện thành trồng trọt ít, nhưng cũng khoản lớn để đóng góp, đó là thuế thương.
Thuế thương cao, tiền mà huyện phủ thể thu lớn, thu mỗi nửa năm một , nửa năm gần năm ngàn lượng.
tiền triều đình đòi cũng cao, sẽ thu bảy phần thuế thương, còn chỉ ba phần.
Sổ sách lộn xộn khiến trong huyện bận tối mặt tối mũi, cuối cùng tổng kết là năm nay nộp cho triều đình bốn ngàn năm trăm thạch lương thực, tổng cộng hơn năm ngàn lượng thuế và thuế thương, nếu quy đổi bộ bạc, mười ngàn lượng.
Sổ sách công của nha môn thu ba ngàn thạch lương thực, hơn hai ngàn lượng thuế và thuế thương.
Nếu cộng thêm thuế thương nửa năm thì sổ sách công thể hơn bốn ngàn lượng, nhưng nửa năm Đỗ Hành kịp, chỉ còn một đống nợ nần.
Đỗ Hành tiền thực sự kiếm sổ sách công khi xử lý xong xuôi, vỏn vẹn năm ngàn lượng bạc, thu nhập một năm của hai ba cửa hàng của một thương hộ lớn ở vùng đất giàu gấp mấy con . Có thể thấy huyện Thu Dương nghèo khó đến mức nào.
Lần tính toán sổ sách, cũng cùng là tri huyện thất phẩm, tại các sĩ tử vất vả thi hương thi hội thi đình mới bổ nhiệm, cử đến huyện lớn huyện thừa cũng thoải mái hơn là đống sổ sách đáng hổ .
Lúc ở huyện Lạc Hà, Tần Tri Diêm chủ bạ, Đỗ Hành từng qua sổ sách của huyện Thu Dương.
Số tiền nộp cho triều đình cuối năm đến năm vạn lượng, sổ sách công của nha môn ít nhất cũng hơn một vạn.
Lại tính cách của đám trong nha môn, chắc chắn là nhét đầy túi riêng mới sổ sách .
năm nay huyện Thu Dương là do Đỗ Hành tự , cẩn thận giám sát mới đưa sổ sách , ai đút túi riêng.
Những năm để đối phó với cấp , huyện Thu Dương cũng thể nộp quá ít, dù cũng cạn đáy , so với năm nay cũng chỉ chênh lệch một ngàn lượng.
Quan dám động đến tiền của cấp thì tự nhiên sẽ động đến tiền của cấp , tiền bạc sổ sách công phần lớn đều chia chác bằng đủ loại danh nghĩa, vì khi Đỗ Hành đến, sổ sách của huyện chỉ còn đến hai trăm lượng bạc, thật nực .
Đỗ Hành sổ sách năm nay, khẽ thở dài, nghĩ đến sáu ngàn lượng bạc còn nợ triều đình, trong lòng như đè nặng, năm nay còn trả bớt.
Hắn vẫn lấy một ngàn lượng bạc từ sổ sách công trả cho triều đình, để bày tỏ thái độ.
Tuy tiền bạc trong sổ sách công của huyện eo hẹp đủ dùng, nhưng vay trả, vay mới khó, nếu trả bớt, e là công văn đòi nợ của cấp thể chôn vùi .
Mùa thu hoạch kết thúc, cuối năm, thể thưởng cho quan trong nha môn, nếu nhậm chức vét sạch như , phía chắc chắn sẽ oán trách.
Đối với việc thu hoạch mùa màng của nông dân ít, còn nghĩ cách cải thiện, hễ động đến đất đai thì cần một tiền lớn.
Đỗ Hành đang buồn bã . Giang Khải vội vàng chạy .
“Uy Bình tướng quân đến !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-255.html.]
Đỗ Hành nhướn mày, liền đẩy sổ sách sang một bên, chuẩn dậy nghênh đón.
Võ tướng bước chân nhanh nhẹn, Đỗ Hành mới dọn dẹp xong bàn thì trực tiếp bước .
Phùng Vạn Hà liền hỏi thẳng: “Việc dẹp phỉ đến ?”
Một câu hỏi đầu đuôi, nhưng trong dự đoán của Đỗ Hành, những lời như “Tướng quân đột nhiên hỏi chuyện ” để chọc giận vị võ tướng nóng nảy.
Hắn thẳng: “Tuy phái binh phòng dẫn huyện binh dẹp yên, nhưng sơn tặc quen thuộc địa hình, gian xảo, bây giờ cũng chỉ dây dưa với chúng.”
Phùng Vạn Hà hừ lạnh: “Một lũ vô dụng, trông coi cửa thành thì còn , phái
thì trò trống gì.”
Đỗ Hành lập tức : “Tướng quân minh, nếu thể huấn luyện huyện binh, đó chính là phúc của bách tính.”
“Ngươi đang sai bảo ?” “Hạ quan nào dám.”
Phùng Vạn Hà trừng mắt Đỗ Hành, lười vòng vo với văn nhân yếu ớt, liền : “Ngươi cần lo lắng chuyện dẹp phỉ, bản tướng quân sẽ tự dẫn dọn dẹp sạch sẽ.”
Đỗ Hành lập tức cũng hỏi tại đổi ý, tiên khấu đầu tạ ơn: “Đa tạ tướng quân quan tâm, bách tính huyện Thu Dương nếu tướng quân đích dẫn binh dẹp phỉ nhất định sẽ cảm kích khôn xiết.”
“Nếu thấy bách tính huyện Thu Dương chịu khổ mà đành lòng, ngươi tưởng bản tướng quân vì ngươi ? Cũng là ngươi, tri huyện nhỏ nhoi công việc, chuyện nhỏ như còn cần bản tướng quân tay.”
Đỗ Hành chỉ nhận : “Hạ quan tội, phiền tướng quân.”
Phùng Vạn Hà thấy Đỗ Hành cứ như cục bông chút cá tính nào, dù dùng sức đánh mấy cái cũng mềm nhũn, thấy nhạt nhẽo.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đến đây xoay định .
Đỗ Hành vội vàng : “Hạ quan tướng quân minh thiện chiến, đám sơn tặc nhỏ nhoi tự nhiên đáng ngại. hạ quan vẫn điển sử binh phòng hỗ trợ, dù huyện binh dẹp phỉ cũng nửa tháng, cũng chút kinh nghiệm. Nếu hỗ trợ tướng quân, nhất định sẽ như hổ thêm cánh.”
Phùng Vạn Hà nheo mắt, thật sự là bỏ chút thành tích đó, đến lúc còn chia chác.
Trong lòng hề cảm ơn Đỗ Hành, ngược cho rằng Đỗ Hành giữ của để thể hưởng chút ánh hào quang dẹp phỉ.
cũng thể hiểu , dù cũng là một vị tri huyện nhỏ trẻ tuổi mới nhậm chức, tự nhiên chuyện gì cũng lập công, cũng cơ hội thăng tiến.
Hắn đồng ý cũng , vẫn bỏ .
Đỗ Hành Phùng Vạn Hà sải bước rời cùng tùy tùng, phản bác tức là đồng ý.
Giang Khải Đỗ Hành tiễn khách, trở về thấy Đỗ Hành đang khoanh tay bên cửa sổ vẻ mặt tươi , cũng nhếch môi: “Tướng quân uy nghiêm lạnh lùng, lúc nhúng tay chuyện sơn tặc, dù vẫn là đại nhân chủ kiến, vẫn ngoan ngoãn dẹp phỉ.”
Mấy hôm , Phùng Vạn Hà đến huyện, Đỗ Hành đề nghị phái từ huyện đến hỗ trợ xây dựng doanh trại, Phùng Vạn Hà trực tiếp từ chối, Đỗ Hành cách nào lấy lòng để xin quân đóng trợ giúp dẹp phỉ.
Đỗ Hành đành thôi, đó lặng lẽ dặn dò Giang Khải tập hợp dân chúng chủ động đến xây dựng cho quân đóng.