XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 253
Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:49:56
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn vốn tưởng rằng tri huyện huyện Thu Dương là một người trung niên bụng phệ râu quai nón, không ngờ lại trẻ như vậy. Cũng khó trách Tề Khai Thắng lão già kia nói tốt để hắn đóng quân ở huyện Thu Dương, thì ra là vị tiểu tri huyện này hợp khẩu vị của hắn.
Nhưng không biết vương gia coi trọng là thật hay giả.
Vào huyện, Phùng Vạn Hà vội vàng làm xong thủ tục giấy tờ của triều đình, phất tay áo liền muốn đến nơi đóng quân.
Đỗ Hành vội vàng nói: “Tướng quân lặn lội đường xa, chi bằng nghỉ ngơi ở nha môn một lát, uống chén trà rồi hắng đi.”
“Huyện Thu Dương không có nơi đóng quân, quân đóng phải tự xây dựng.”
Phùng Vạn Hà mang theo sát khí lạnh lẽo trên chiến trường: “Bản tướng quân sẽ ngồi đây nhàn nhã uống trà mà để binh lính vất vả xây dựng sao? Quan văn các ngươi lúc nào cũng thích những lễ nghi rườm rà này, bản tướng quân thô lỗ không uống được trà ngon gì đâu.”
“Là hạ quan suy nghĩ không chu toàn, mong tướng quân đừng trách.”
Vốn là lời mời khách sáo lịch sự không ngờ lại bị mắng một trận sấm sét, Đỗ Hành cũng chỉ có thể lập tức tạ lỗi, lại nói chu đáo: “Hạ quan lập tức phái người hỗ trợ tướng quân xây dựng nơi đóng quân.”
Áo giáp của Phùng Vạn Hà va vào nhau phát ra tiếng leng keng lạnh lẽo, nhưng không nhận hảo ý của Đỗ Hành: “Ngươi cứ quản lý tốt công việc trong huyện của mình đi, không gây thêm phiền phức cho quân là sự hỗ trợ lớn nhất rồi.”
Nói xong, Phùng Vạn Hà không đợi Đỗ Hành lên tiếng liền sải bước rời đi.
Chúng nha lại nha môn tiếp đón đều toát mồ hôi hột, vị Uy Bình tướng quân này chức quan ngũ phẩm, thật sự uy nghiêm, khí thế áp người đến mức không dám thở mạnh.
Mọi người bị dọa sợ, chỉ nghĩ sau này quân đóng ở trong huyện e là không dễ sống rồi, duy chỉ có Giang Khải trong lòng âm thầm không vui, về đến chính đường liền nói:
“Uy Bình tướng quân đúng là oai phong lẫm liệt, đại nhân chỉ khách sáo mời hắn uống chén trà, hắn lại bày ra vẻ thanh cao uy vũ, như thể đại nhân tham ô bao nhiêu vậy, khinh thường ra mặt.”
Đỗ Hành sắc mặt vốn hơi căng thẳng, nghe Giang Khải bênh vực mình, liền cười.
“Uy Bình tướng quân là tướng lĩnh từng ra trận, quan ngũ phẩm, cao hơn ta hẳn bốn bậc, hắn muốn không cho ai sắc mặt tốt thì cứ việc, ta chỉ là quan nhỏ nhoi, làm sao có thể mong cấp trên tươi cười niềm nở. Ngươi nói những lời này trước mặt ta thì thôi, nhưng đừng ra ngoài nhiều chuyện sinh sự.”
“Tiểu nhân biết, chỉ là thấy bất bình cho đại nhân.”
Đỗ Hành thở dài, hắn không quan tâm đến việc bất bình hay không, trong lòng chỉ có những việc vặt vãnh trong huyện: “Ta thấy thái độ của Uy Bình tướng quân là không định xuất binh giúp ta dẹp phỉ rồi, nhưng có quân đóng trấn giữ, ít ra sau này huyện cũng yên ổn hơn nhiều.”
Giang Khải lo lắng nói: “Nhưng mục đích muốn quân đội đến chẳng phải là vì chuyện dẹp phỉ sao?”
Nếu không thì quan lại địa phương ai muốn có một võ tướng thô lỗ đóng quân trong huyện, lại còn quan cao hơn mình, thỉnh thoảng lại bị chèn ép.
Đỗ Hành nhìn Giang Khải: “Hắn coi thường ta không muốn ra tay thì thôi,
nhưng cũng không đến mức ai cũng coi thường đâu.” Hắn gọi Giang Khải đến gần, thì thì thầm vài câu.
Giang Khải nghe vậy liền cười híp mắt: “Đại nhân cứ giao cho tiểu nhân, yên tâm đi.”
Đỗ Hành đáp lại phất tay, để hắn đi làm việc. Tan làm, Đỗ Hành mệt mỏi về phủ.
Tần Tiểu Mãn thấy hắn về sớm, liền hỏi: “Sao lại về rồi? Không mời Uy Bình tướng quân ăn tiệc công sao?”
Đỗ Hành nhìn Tần Tiểu Mãn, liền áp sát người vào người cậu: “Ăn tiệc công gì chứ, ta mời tướng quân uống chén trà còn bị mắng cho một trận trước mặt chúng nha lại nha môn, nào còn cơ hội mở miệng mời tướng quân ăn tiệc công. Chỉ sợ là làm tướng quân chán ghét, tưởng ta nịnh nọt.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy liền khịt mũi: “Vậy mà hắn còn tự mình viết thư trả lời chàng, ta còn tưởng là người dễ gần.”
Đỗ Hành lắc đầu: “Võ tướng đa phần có cá tính, không giống văn nhân quanh co, cũng không sao. Dù sao người cũng đã đến huyện rồi, ta coi như toại nguyện một nửa, mệt c.h.ế.t đi được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-253.html.]
Tần Tiểu Mãn nhìn quầng thâm dưới mắt Đỗ Hành, chuyện trong huyện hết chuyện này đến chuyện khác, không còn giống như ngày tháng nhàn rỗi ở huyện Lạc Hà trước kia, cũng khó trách người ít khi than mệt cũng kêu mệt.
Cậu thấy xót xa, kéo Đỗ Hành nói: “Vậy ta đ.ấ.m lưng, bóp chân cho chàng.” Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn nói lời mềm mỏng, trong lòng đã rất vui rồi.
Vừa định nói không cần, Tần Tiểu Mãn liền trực tiếp kéo hắn vào phòng, đẩy hắn nằm xuống ghế dài, thật sự bóp bắp chân cho hắn.
Cơ thể căng thẳng cả ngày, bị bóp như vậy, cơ bắp cứng dần mềm ra.
Đỗ Hành dựa vào gối, cơ thể như bị nhấn nút ngủ đông, bỗng nhiên không còn sức lực để đứng dậy nữa.
Hắn liền mặc kệ mình lười biếng một lúc: “Năm xưa lúc còn học ở thư viện Bạch Dung, có lần thư viện có một vị đại nhân đã làm quan đến giảng bài cho
mọi người, các đồng môn đều ngưỡng mộ đại nhân nói năng tao nhã, đã vào quan trường. Đại nhân lại nói quãng thời gian tốt đẹp nhất trong đời chính là những ngày tháng học tập ở thư viện Bạch Dung.”
“Lúc đó chắc hẳn mọi người không hiểu ý của ngài, đến khi tự mình vào quan trường hoặc an định cuộc sống, mới hiểu rõ những lời đại nhân nói năm xưa là xuất phát từ đáy lòng.”
Tần Tiểu Mãn biết Đỗ Hành đang cảm thán, cậu vừa xoa bóp chân cho hắn vừa nói: “Ta vốn tưởng rằng làm quan rồi chàng sẽ không còn vất vả như lúc thi cử, không ngờ thực sự mệt mỏi còn ở phía sau.”
Đỗ Hành mỉm cười nhìn Tần Tiểu Mãn: “Hối hận rồi?”
“Cũng không, chàng không biết người nhà bên kia gửi thư đến, ai cũng ghen tị với nhà chúng ta. Hễ ai mở miệng nói đến nhà họ Tần cũng đều nhắc đến chàng.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Hơn nữa lúc mới đến huyện Thu Dương này, cảnh tượng hỗn loạn đủ kiểu, giờ ta ra ngoài, thường nghe thấy người ta khen chàng.”
Cậu không biết từ “vẻ vang vì có người thân giỏi giang”, nhưng cậu rất tự hào.
Đỗ Hành nghe Tần Tiểu Mãn kể cho hắn nghe những lời bàn tán bên ngoài, trên mặt mang theo nụ cười.
Nói hồi lâu, Tần Tiểu Mãn phát hiện Đỗ Hành không trả lời, ngẩng đầu lên, thấy hắn đã nhắm mắt ngủ, hơi thở cũng đều đặn.
Cậu dừng động tác trên tay, cuối thu rồi, tiết trời huyện Thu Dương tuy ấm áp nhưng cũng không còn nóng nữa.
Lấy một chiếc chăn mỏng, cậu nhẹ nhàng đắp lên người Đỗ Hành.
Tần Tiểu Mãn không rời đi mà ngồi bên mép giường lặng lẽ nhìn Đỗ Hành đang ngủ.
Người đang ngủ mày rậm mắt sáng, vẫn rất đẹp. Đã lâu rồi cậu không nhìn Đỗ Hành như vậy.
Năm đó ở thôn Điền Loan, trong lòng cậu chất chứa sự bất an, tò mò và yêu thích Đỗ Hành, luôn lén lút đến phòng Đỗ Hành vào ban đêm để nhìn trộm hắn ngủ.
Đỗ Hành da mặt mỏng, sợ cậu làm loạn, giấc ngủ cũng rất nông, lúc nào cậu lén lút vào cũng bị hắn bắt gặp.
Càng cấm, càng ngứa ngáy.
Hai người không ít lần đấu trí đấu dũng.
Sau khi ở bên nhau, trong lòng yên ổn, lại là Đỗ Hành thường nhìn cậu khi cậu ngủ.
Giờ Tần Tiểu Mãn lại lặng lẽ nhìn Đỗ Hành đang ngủ như vậy, không hề phòng bị, nhưng trong lòng cậu đã không còn cảm xúc muốn động tay động chân với Đỗ Hành như năm đó nữa.
Nhìn khuôn mặt đó ngược lại thêm nhiều sự bình yên và ấm áp, bây giờ không muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, ngược lại càng muốn hắn có thể ngủ một giấc thật ngon.
Có lẽ sự nồng nhiệt sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng đó không phải là biến mất, nó dường như chuyển thành một dòng nước nhỏ chảy dài, mãi mãi có nhau.
Tần Tiểu Mãn vén những sợi tóc rơi xuống trán Đỗ Hành, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn.