Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:48:21
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ nó học được võ đao, giống như Dịch ca ca có thể nhấc bổng nó lên bằng một tay, những kẻ phiền phức dám bám theo ca ca nó, nó sẽ dùng đại đao đ.â.m từng đứa một.

Đỗ Hành nghe vậy không khỏi bật cười, sau đó nén cười, nói: “Vậy cha hỏi con, con có thích múa đao không?”

Đạm Sách nhìn thanh đao gỗ giống y như thật trong tay, gật đầu.

Tuy cầm rất nặng, nhưng oai phong hơn quả tú cầu, con hổ vải rất nhiều.

“Đạm Sách thích.”

“Vậy con đi hỏi những tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ đến cùng ca ca học Thang ma ma xem ai thích thanh đại đao Quan Công của con.”

Đạm Sách nhíu mày rậm, lúc Dịch ca ca đưa thanh đại đao làm xong cho nó, nó rất thích, vội vàng mang đi tìm ca ca và những bạn nhỏ mới đến, nhưng hình như họ không thích, không có chút ý muốn cùng nhau chơi.

Cũng chỉ có cha nhỏ nói đại đao đẹp, còn giật lấy chơi một lúc mới chịu trả lại cho nó.

Đỗ Hành đáp: “Đúng rồi, các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ không thích múa đao, sao chơi với con được, họ thích những thứ Thang ma ma dạy. Nếu Thang ma ma dạy đọc sách viết chữ thì thôi, nhưng dạy thêu thùa, pha trà gì đó, loại này nếu con cũng thích, không thấy chán, quậy phá trong lớp học thì cha sẽ cho con qua đó.”

Đỗ Hành cũng không phải lừa trẻ con, dù sao những thứ này hắn đều biết, nếu Đạm Sách thích, hắn có thể cho nó đi học.

Đạm Sách im lặng, không nói gì, rồi úp mặt vào vai Đỗ Hành, nhìn thanh đại đao Quan Công trong tay.

“Đi không?”

Đạm Sách mím môi: “Vẫn là múa đao trong vườn thôi, ca ca tan học con lại chơi với ca ca.”

“Nếu đã là quyết định của con thì không được quậy phá nữa. Không được lấy chum nước xả giận!”

“Con biết rồi.”

Hai cha con nói xong, Đỗ Hành mới liếc nhìn Dịch Viêm bên cạnh: “Ngươi sửa chum nước cho ta.”

Dịch Viêm sờ mũi: “Tiểu thiếu gia có thiên phú võ học.”

Từ nhỏ đã biết chọc vào chỗ sắp bị đánh vào mông, quả thực là con đường bắt buộc của mỗi võ sĩ.

Đỗ Hành lười để ý đến Dịch Viêm, bế nhị bảo đến sảnh phụ, đứng ở cửa nhìn vào trong.

Thằng bé đang cầm sách đọc Tam Tự Kinh, Thừa Ý ngồi hàng đầu, giọng đọc mềm mại, nhưng rất nghiêm túc.

Mấy hôm trước qua cho nó viết hai chữ xem, đã hơi có dáng vẻ rồi. Đủ thấy Thang ma ma dạy tốt, đứa bé cũng học cẩn thận.

Mà dưới Thừa Ý còn có thêm vài đứa trẻ, là ca nhi, con gái đích xuất của các gia đình giáo dụ, huấn đạo và Mã Anh Phiên.

Tần Tiểu Mãn thông qua nữ quyến nhà họ Mã làm quen với nữ quyến của các quan lại khác trong nha môn, lúc rảnh rỗi liền nói đến chuyện tìm nữ học cứu cho Thừa Ý, tự nhiên là trước tiên học được ở Đỗ Hành một bài nói rất hay, sau đó lại như đang tán gẫu nói cho các nữ quyến này nghe.

Mọi người liền biết trong phủ có một ma ma từ trong cung ra dạy dỗ Thừa Ý, lợi ích trong đó không cần phải nói quá nhiều, nữ quyến tự nhiên cũng nghĩ đến con mình.

Đều là con mình đẻ ra, đương nhiên muốn con biết thêm chút đạo lý, miễn là có người bắt đầu, đều là nhà quan lại cũng có chút gia sản, đương nhiên muốn học theo.

Chỉ là trong huyện khó mà tìm được người như vậy để dạy dỗ ca nhi, con gái, Tần Tiểu Mãn đương nhiên biết khó tìm, liền nhân cơ hội này nói ra câu Thừa Ý đọc sách cô đơn, nhưng mọi việc vẫn phải do Đỗ đại nhân quyết định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-250.html.]

Nữ quyến buổi tối thổi gió bên gối với đại nhân nhà mình, dù sao cũng là con mình đẻ ra, cũng sẽ cân nhắc cho con, lúc lên nha môn liền mặt dày mày dạn đi tìm Đỗ Hành xin cho cơ hội học cùng.

Đỗ Hành đương nhiên dễ nói chuyện, bán chút nhân tình này, tiện thể nhắc đến chuyện khen thưởng công trang, giáo dụ, tuần kiểm tự nhiên đồng ý ngay.

Như vậy sẽ không làm tổn thương tình cảm, ngược lại quan trên thuộc hạ còn thân thiết hơn.

Tháng chín, trong huyện thành rõ ràng nhộn nhịp hơn rất nhiều, những nông dân thu hoạch mùa màng sớm, nhanh tay đã bắt đầu vận chuyển lương thực đến huyện thành bán.

Tần Tiểu Mãn nghe ngóng giá lương thực trong huyện, ngô khoảng bảy trăm văn một thạch, gạo tám trăm năm mươi văn, giá thấp hơn rất nhiều so với năm

được mùa ở huyện Lạc Hà.

Giá lương thực các huyện các nơi có chênh lệch cũng không có gì lạ, huyện Thu Dương nghèo, giá cả tự nhiên cũng thấp.

Một năm được mùa, để tránh việc thương nhân gian xảo lừa dân xảy ra, Đỗ Hành tăng cường nhiều nha dịch tuần kiểm trong thành, để duy trì trật tự, để nông dân có thể thuận lợi bán lương thực và nhận tiền.

Nông dân có thể bán lương thực lấy tiền, đồng thời, đội ngũ thu thuế xuống nông thôn do huyện phân công cũng thuận lợi hơn.

Cái nóng còn sót lại của mùa hè chuyển sang mùa thu, Đỗ Hành bận rộn sắp xếp công việc trong huyện, khóe miệng nóng đến nỗi nổi mụn nước.

Tần Tiểu Mãn hái rất nhiều hoa cúc dại ở ven ngoại ô về phơi khô, pha trà thanh nhiệt cho hắn uống, ngày nào cũng uống trà thanh nhiệt, mới không tiếp tục lan rộng.

Vốn tưởng rằng đã sắp xếp ổn thỏa cho mùa thu hoạch đầu tiên sau khi nhậm chức, không ngờ lại gặp rắc rối liên miên.

Cuối tháng chín, các lý chính trong hương đã thu dọn xong lương thực thuế của thôn mình, lần lượt chuyển đến huyện nộp.

Thôn Mông Bình cách huyện thành ba canh giờ đi bộ, trên đường vận chuyển lương thực đến huyện lại bị sơn tặc cướp!

Lý chính đã ngoài năm mươi tuổi bị kinh sợ, biết khó mà ăn nói với huyện phủ, nhất thời ngất xỉu, đến giờ vẫn nằm liệt giường chưa tỉnh lại.

Theo người báo cáo, lần này có đến ba mươi thạch lương thực bị cướp.

Thôn Mông Bình năm nay thu hoạch được tổng cộng bảy mươi hai thạch lương thực, vốn là một năm được mùa, lý chính nghĩ rất đơn giản, năm đầu tiên tri huyện mới nhậm chức, ông ta sớm vận chuyển lương thực đến cũng để lại ấn tượng tốt cho tri huyện, ai ngờ s.ú.n.g lại b.ắ.n con chim đầu đàn, bị sơn tặc để mắt tới.

Đỗ Hành đã nghe nói huyện Thu Dương có sơn tặc, trộm cướp hoành hành, sau khi nhậm chức, vấn đề trong huyện quá nhiều, có thể nói là trăm mối rối ren.

Nhất thời lại quên mất chuyện này.

Cũng là vì trong huyện còn tương đối yên ổn, không có trộm cướp như vậy, Đỗ Hành thực sự không ngờ những tên sơn tặc này lại dám cả gan cướp lương thực của triều đình, cướp bóc trên đường cái.

“Trước đây trong huyện chúng ta cũng có kẻ trộm, tên trộm đó chẳng phải cũng cả gan dám lẻn vào nhà người ta sao, không có ăn không có uống, cùng đường, chuyện gì cũng dám làm!”

Đỗ Hành lắc đầu: “Cũng là ta chưa sắp xếp chu toàn.”

Tần Tiểu Mãn an ủi: “Chàng đã cố gắng hết sức rồi, giờ chuyện đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng, vẫn phải nghĩ cách khắc phục mới được.”

Đỗ Hành nói: “Bây giờ ta sẽ điều động huyện binh đi truy bắt bọn cướp, nhưng e rằng hiệu quả không lớn.”

Binh lính trong nha môn không được huấn luyện, tuần tra trong huyện thì còn làm được, nếu đi truy lương diệt cướp e là khó khăn, cần có người thích hợp dẫn dắt.

“Tiểu nhân nguyện ý đi.”

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dịch Viêm, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn nhìn nhau.

Loading...