Sáng sớm hôm sau, trước gương đồng, Đỗ Hành lúi húi mãi, chưa chịu đi dùng điểm tâm.
Tần Tiểu Mãn vốn còn đang ngủ say sưa trên giường, nhưng trong phòng cứ có tiếng động nho nhỏ, cậu nhíu mày ngồi dậy, thấy Đỗ Hành vẫn chưa đi nha môn.
“Chàng làm gì đấy, giờ này rồi còn chưa ra ngoài?”
Đỗ Hành quay đầu lại, cắn môi dưới, dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ lên. “Nhìn cái việc tốt đệ làm kìa.”
Tần Tiểu Mãn nhìn đôi môi hôm qua bị lưỡi d.a.o cạo rách da giờ đã sưng tím, cậu cũng không ngờ nó lại mỏng manh đến vậy.
Nhưng nghe Đỗ Hành nói thế, cậu lại không vui: “Liên quan gì đến ta, muốn trách thì trách đại công tử của chàng ấy.”
“Dù là đại công tử hay hảo phu lang thì với bộ dạng này, ta làm sao đi nha môn được?”
Đỗ Hành lại gần, ngồi xuống mép giường, Đỗ đại nhân rất giữ gìn dung mạo.
Nhìn vẻ mặt bất mãn của hắn, Tần Tiểu Mãn đưa tay nâng mặt hắn lên, rồi chủ động áp môi mình lên.
Vết thương hôm qua của Đỗ Hành liền hơi đau nhói. “Nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói là ta cắn là được.”
Đỗ Hành bĩu môi, đúng là kẻ mặt mỏng thì thiệt thòi: “Mấy lão già ranh mãnh đó mà nghe được, chẳng phải sẽ ngay lập tức cung kính dâng lên mấy người hầu hạ sao, đệ chắc chắn muốn ta nói vậy?”
Tần Tiểu Mãn kéo chăn trùm kín mình, cuộn tròn trên giường: “Cũng được, tốt mà, ta cả ngày ở nhà cũng chẳng có việc gì, có thêm vài người sáng nào cũng
đến thỉnh an vấn hầu, bóp chân đ.ấ.m lưng, tối lại xoa bóp chân cho ta, tốt lắm.”
Đỗ Hành lưu luyến cúi đầu mổ nhẹ lên mặt Tần Tiểu Mãn một cái: “Việc này ta làm được, không cần người khác bận tâm.”
“Đi nha môn đi.”
Nghe tiếng bước chân xa dần, Tần Tiểu Mãn lại bò dậy khỏi giường, nhìn bóng lưng dưới mái hiên ngoài cửa sổ, không khỏi mỉm cười.
Sáng đó, mọi người ở nha môn đến vấn an, Đỗ Hành đều không đáp lời, chỉ mím môi gật đầu.
Xoay người một cái, hắn chui tọt vào trong chính đường, khiến mọi người không hiểu ra làm sao.
Hôm nay, tri huyện đại nhân có vẻ hơi lạnh lùng!
Lật xem huyện chí hồi lâu trong chính đường, Đỗ Hành cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, liền gọi Giang Khải vào.
Giang Khải cả buổi không được Đỗ Hành gọi, còn tưởng mình thất sủng, nghe Đỗ Hành gọi thì vội vàng chạy vào chính đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-247.html.]
“Đại nhân, miệng của ngài…!”
Giang Khải còn chưa nói hết câu đã bị Đỗ Hành trừng mắt: “Hôm qua rửa mặt bị d.a.o cạo làm xước, la lối cái gì!”
Hắn vội vàng bịt miệng.
Đại nhân đúng là hay làm mình làm mẩy.
“Lần này có thể mời được Thang ma ma, ta biết là có công của ngươi.”
Nghe Đỗ Hành nói vậy, Giang Khải lập tức lại giống như con ch.ó nhỏ, hoàn toàn quên mất việc vừa bị mắng.
Hắn không kìm được niềm vui trong lòng, tuy thân là chủ bạ của tri huyện, đương nhiên phải tận tâm tận lực, nhưng được khen ngợi trực tiếp thì ai mà không vui.
Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tiểu nhân cũng chỉ là thuận miệng nhắc với Thang ma ma một câu, bà ấy bằng lòng đến đây, vẫn là vì tấm lòng từ phụ của
đại nhân đối với tiểu công tử mà cảm động.” Đỗ Hành mỉm cười.
“Giang Khải, ngươi tuy còn trẻ, nhưng làm việc nhanh nhẹn tỉ mỉ, sau này ta cũng có thể yên tâm giao nhiều việc cho ngươi làm.”
Giang Khải được Đỗ Hành khen ngợi, trong lòng lâng lâng: “Được ở bên cạnh đại nhân làm việc đã là phúc phận lớn lao của tiểu nhân rồi, nếu làm việc không tốt, làm sao xứng đáng với sự coi trọng của đại nhân. Tiểu nhân đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý vì đại nhân.”
Đỗ Hành khẽ gõ lên mặt bàn, nhìn Giang Khải với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Nếu vậy, ngươi cũng xuất thân từ nông dân thôn dã, ta hỏi ngươi, lời lão nông gặp ở thôn Cán Xảo hôm đó có ẩn tình gì không?”
Giang Khải nghe vậy liền sững người, bỗng hơi hối hận vì vừa rồi nói năng quá đầy đủ.
Hắn nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Đỗ Hành, nói ấp úng: “Lão góa thôn quê không đọc sách, không hiểu đạo lý, hơi chút không vừa ý liền oán trách triều đình, oán trách hương thân, chuyện này cũng không có gì lạ.”
Đỗ Hành gật đầu cười nhẹ: “Ngươi cũng giấu ta?”
Giang Khải há miệng, dù sao cũng là mới vào đời chưa đủ khéo léo, lời đến miệng rồi lại không biết phải nói thế nào để cho qua chuyện, hơn nữa hắn cũng không muốn lừa gạt Đỗ Hành.
“Năm xưa lúc ta còn đi học, cũng cùng phu lang sống ở quê, cuốc đất trồng trọt, thu hoạch mùa màng, nộp tô thuế, những việc gì ta đều rõ cả.”
Năm đó mùa thu được mùa, khi nộp tô thuế, nha dịch đến vênh váo hống hách, Tần Tiểu Mãn còn nhẹ nhàng khéo léo cho không ít tiền vất vả, thấy cậu chủ động lại cung kính, nha dịch mới không làm khó nữa.
Sau này hắn có chút công danh trong người, năm sau khá hơn năm trước, tự nhiên là không còn thấy bộ mặt khó ưa của nha dịch nữa.
Nhà hắn tuy nhờ khoa cử mà không còn chịu cảnh bị vòi vĩnh, nhưng hai năm đó bà con trong thôn vẫn bị bóc lột như thường, sau khi thu hoạch mùa màng nộp tô thuế, trong thôn lúc nào cũng vang tiếng chửi rủa.
Thực ra tiền vất vả và tiền thuế mà triều đình thu có khác nhau là mấy, chỉ là cái
trước không được công khai, còn cái sau là luật lệ của triều đình như vậy.