Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:20:37
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người gặp chuyện vui vẻ tinh thần sảng khoái, gần đây quan trong phủ nha đều phát hiện tri huyện đại nhân luôn nở nụ môi, ngoài sắc mặt ngài như , nhưng cấp tâm trạng thì bên cũng dễ sống hơn, tự nhiên cũng vui lây.

Đầu tháng sáu, thời tiết nóng bức, huyện Thu Dương tuy cách huyện Lạc Hà quá xa, nhưng thời tiết nóng hơn huyện Lạc Hà.

Trong phòng xử án, Đỗ Hành uống một cốc nước lạnh, lúc mới uống thì thấy mát lạnh sảng khoái, nhưng chỉ một lát lạnh khí và nhiệt độ trong miệng trung hòa, biến thành nước ấm.

Khi nhận công văn từ lễ phòng đưa tới, trong lòng bực bội, cứ như kim châm giữa trời nóng nực.

Đỗ Hành ném công văn lên bàn: “Ta mới nhậm chức mười ngày, công văn đòi nợ của phủ thành tới , e là chuẩn từ .”

Vương Lương Hâm liền bỏ công việc đang xuống, chạy đến quạt cho Đỗ Hành: “Trời nóng đại nhân đừng nóng giận, công văn cứ vài hôm gửi đến một , chẳng qua chỉ là nhắc nhở huyện còn nợ triều đình tiền thôi. Trong sổ sách của huyện tiền, cấp cũng , dù đòi nợ đến rát cả miệng thì huyện cũng cách nào, cũng thể bắt bách tính nhịn ăn nhịn mặc để trả nợ .”

“Nếu cấp thật sự trách tội, thì khoản nợ cũng đến tay đại nhân, ?”

Đỗ Hành những lời dường như thoải mái hơn, giãn lông mày dựa lưng ghế, lặng lẽ hưởng thụ sự hầu hạ tận tình của Vương Lương Hâm: “Mùa hè ở huyện Thu Dương nóng quá, dù mở hết cửa sổ trong phòng cũng vô ích, chẳng chút gió nào.”

Vương Lương Hâm liền : “Có thể mua đá về ạ, để trong chậu lớn đặt giữa phòng, mát mẻ giải nhiệt.”

Đỗ Hành nhúc nhích: “ đá mùa hè vốn đắt, huyện Thu

Dương mùa đông ấm áp, e rằng càng khó trữ đá, giá cả chắc chắn cao hơn những nơi khác. Dùng như quá xa xỉ ?”

Vương Lương Hâm quạt nịnh nọt: “Đại nhân là tri huyện, mới đến đây, quen thời tiết cũng là lẽ thường tình, dùng chút đá giải nhiệt thể gọi là xa xỉ. Những khác sống ở đây lâu , tự nhiên chịu nóng. Nếu đại nhân say nắng, sức khỏe thì xử lý công việc , đây là vì bách tính mới tiếc tiền mua đá giải nhiệt.”

Đỗ Hành suy nghĩ một lát, ngẩng đầu ngoài cửa sổ, ánh nắng như thiêu đốt cả bầu trời, : “Vương chủ bạ đúng.”

Mắt Vương Lương Hâm ánh lên vẻ gian xảo: “Tiểu nhân ngay.”

Phòng xử án đặt một chậu đá lớn, căn phòng nóng nực bỗng trở nên mát mẻ.

Quan đến báo cáo công việc khỏi xuýt xoa, một chậu đá tốn hai lượng bạc, mà chỉ dùng nửa ngày, về hưởng thụ thì vẫn là tri huyện đại nhân hưởng thụ nhất.

Vào thời điểm nóng nhất trong ngày, đến phòng xử án báo cáo công việc nhiều hơn hẳn.

Hai ngày , trời đổ một trận mưa lớn, thời tiết mát mẻ nửa ngày, tâm trạng Đỗ Hành , mở tiệc lớn, mời các vị chủ sự trong phủ nha một bữa tiệc linh đình.

Trong bữa tiệc, vui vẻ hòa thuận, một lòng.

Giang Tác Vô bên cạnh Đỗ Hành hai má ửng hồng vì uống rượu, nâng cốc chúc tụng, thật là phong quang.

“Ta xem ngươi còn đắc ý mấy ngày nữa.”

…….

Giữa tháng sáu, Đỗ Hành đang xử lý công việc trong phòng xử án, Vương Lương Hâm hớt hải chạy .

“Đại nhân, đại sự !”

Đỗ Hành đặt công việc xuống, liếc ông vui: “Chạy đến toát cả mồ hôi là gì?”

“Đại… đại nhân , tri phủ đại nhân đến !”

Đỗ Hành chậm rãi : “Đại tuyển các chức quan trong huyện đều điều chỉnh, hiện tại các quan trong huyện đều đến vị trí, tri phủ tuần tra các huyện, gì mà hốt hoảng như ?”

Vương Lương Hâm cuống quýt : “Vâng, chỉ là tri phủ đại nhân đến huyện chúng , nha dịch báo tin, tri phủ đại nhân đến dịch trạm ngoài thành, e rằng lúc sắp đến cổng thành !”

“Cái gì?!” Đỗ Hành lập tức dậy: “Sao báo ?!” Đỗ Hành vội vàng dọn dẹp bàn việc lộn xộn, Vương Lương

Hâm vẫn còn ngây đó: “Còn đó gì, mau thông báo cho

đến nghênh đón!” “Vâng, .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-237.html.]

Một hồi bối rối, Đỗ Hành dẫn vội vàng nghênh đón tri phủ, đến cổng thành, giữa đường gặp Tề Khai Thắng.

Lúc Giang Tác Vô đang bên cạnh tri phủ, hai từ từ bước , chỉ thấy tri phủ liên tục gật đầu, hai đang chuyện gì, từ xa thấy họ trò chuyện vui vẻ.

Đỗ Hành hít sâu một , xuống ngựa bước nhanh đến: “Hạ quan nghênh đón chậm trễ, xin tri phủ đại nhân thứ tội.”

Tề Khai Thắng chắp tay Đỗ Hành, im lặng một lúc gì, một lúc lâu mới : “Đứng dậy .”

Giang Tác Vô vẻ mặt kinh hoàng của Đỗ Hành, trong lòng thầm đắc ý.

Tề Khai Thắng tuy trách móc, nhưng dọc đường ông mất ít công sức, khoảnh khắc tri phủ chằm chằm , một vở kịch để xem.

Đỗ Hành cẩn thận dậy, bên cạnh Tề Khai Thắng: “Trời nóng nực, đại nhân đường xa vất vả .”

“Cưỡi ngựa cũng chỉ mất hai ngày.”

Tề Khai Thắng đường phố, ngày Đỗ Hành đến bắt một tên côn đồ

ngục Nam, ai cũng quan mới nhậm chức ba ngọn lửa, đám côn đồ địa phương cũng kiêng dè, gần đây đường phố yên bình hơn , cũng nhộn nhịp hơn một chút.

Ông đột kích như , xem cũng chút hiệu quả. “Đỗ Hành, ngươi nhậm chức bao lâu ?”

“Bẩm đại nhân, gần một tháng.”

Tề Khai Thắng : “Huyện Thu Dương vốn là vùng đất , lúc bổ nhiệm ngươi tri huyện ở đây, bản quan kỳ vọng ngươi, ngươi quản lý vùng đất mới phụ lòng mong đợi của bản quan.”

Đỗ Hành vội vàng chắp tay: “Hạ quan dám quên lời dặn của tri phủ đại nhân, luôn lấy lời dạy của đại nhân lúc nhậm chức lời tự răn dạy bản .”

Giang Tác Vô lặng lẽ mỉm .

Tề Khai Thắng dạo một vòng trong thành, gần trưa, nắng gắt, ông cũng khó chịu với thời tiết , cùng Đỗ Hành về phủ nha.

Sau khi xem sổ sách nhậm chức trong phủ nha, ông hỏi han vài câu về quan trong phủ nha theo lệ thường, sang nhị đường.

“Thời tiết huyện Thu Dương khắc nghiệt, hạ quan sai chuẩn nước nóng, lát nữa đại nhân tắm rửa sẽ thoải mái hơn.”

Đỗ Hành mang một chậu đá phòng, thả rèm che nắng ở cửa sổ xuống, cầm quạt mo phẩy gió mát từ chậu đá, trong phòng cũng mát mẻ hơn nhiều.

Tề Khai Thắng phẩy tay cho lui xuống, còn vẻ nghiêm nghị như khi ở bên ngoài nữa, cầm quạt mo Đỗ Hành chuẩn tự quạt, ông và Đỗ Hành cũng coi như quen từ lâu, giờ trong phòng còn ai khác, chuyện cũng thoải mái hơn:

“Huyện Thu Dương là huyện nóng nhất trong sáu huyện quyền của phủ, mùa hè bản quan ít khi đến đây, mùa thu và mùa đông thì ấm áp nên đến nhiều hơn. Khí hậu khắc nghiệt khó mà quen , nhớ năm đó đầu tiên bản quan lên kinh ứng thí cũng vì đầu xuân ở kinh thành lạnh giá mà cảm lạnh, lỡ mất kỳ thi. Thời tiết ở huyện Lạc Hà khá dễ chịu, ngươi mới đến đây hơn một tháng, quen ?”

Đỗ Hành : “Ngoài việc khó quen với thời tiết nóng bức , thì

thứ đều .”

Tề Khai Thắng liếc chậu đá: “Trời nóng thì cứ dựa thứ mà sống ?”

“Một chậu gần hai lượng bạc, hạ quan dám dùng nhiều. Lúc nãy trời nóng suýt say nắng, dùng đá vài ngày, giờ cũng gần quen với thời tiết ở đây .”

Đỗ Hành đùa: “Ngày xưa khi còn học hành ở trong làng, cày cấy cả mùa xuân hè, đến mùa thu hoạch bán hai thạch thóc mới đổi hai lượng bạc. Nếu dùng đá cả mùa hè thì chẳng còn cháo mà ăn.”

Tề Khai Thắng cũng : “Bản quan thầy của ngươi, Hướng Phu Tử, khi ông đến phủ thành giảng dạy, bản quan thường cho con cháu đến giảng, nếu gặp ngày nghỉ, bản quan cũng sẽ đích đến một buổi. Nghe ông ngươi xuất nông dân, hôm nay chuyện với ngươi, quả nhiên giàu sang quên nghèo khó, cách chi tiêu.”

“Đại nhân quá khen, hạ quan hổ thẹn.”

Tề Khai Thắng thấy vẻ mặt hổ của Đỗ Hành, lớn.

Rồi : “Việc đầu tiên ngươi khi nhậm chức , huyện Thu Dương thiếu tiền, dù tâm việc thì cũng gì. Hai năm nay chiến tranh loạn lạc, thêm tân đế lên ngôi, quốc khố trống rỗng, địa phương vay tiền triều đình cũng khó.”

Ông thở dài: “Huống chi là huyện Thu Dương, vay tiền mà đòi nhiều vẫn trả. Nếu ngươi mở miệng vay thêm, dù bản quan thông cảm cho ngươi mới nhậm chức, e rằng triều đình cũng sẽ phê duyệt.”

Loading...