Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:17:04
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con gái nhỏ của chủ quán nghe thấy tiếng ồn ào từ sân sau chạy ra, thấy tình hình hoảng sợ, vội vàng chạy lên định cứu cha.

“Nhị Gia, dạo này buôn bán trong huyện ra sao ngài cũng thấy, cha ta không phải cố tình nợ đâu. Ngài đánh cha ta rồi chẳng phải càng làm lỡ buôn bán, nợ tiền bảo kê càng lâu sao?”

Nhị Gia thấy cô gái trẻ chạy ra cầu xin, liền ném người bán hàng sang một bên:

“Ồ, không ngờ lão Tiêu còn có cô con gái xinh đẹp thế này. Quả đúng là con nhà buôn bán, tiểu thư khuê các cũng biết tính toán.”

Gã nở nụ cười dâm tà, đưa tay véo cằm cô nương, cô bé sợ hãi lùi lại.

“Cô nương này da thật mịn màng.” Nhị Gia sờ tay lên má mình một cách thèm thuồng: “Lão Tiêu, ngươi kêu ca túng quẫn, nể tình quen biết bao nhiêu năm, ta cũng không làm khó dễ ngươi nữa. Ngươi cứ đưa con gái cho ta, một cô nương nhỏ nhắn thế này ở tiệm đậu hũ cực nhọc lắm, theo ta ăn sung mặc sướng không phải tốt hơn sao?”

Chủ quán vội vàng che chắn con gái, hốt hoảng nói: “Nhị Gia làm vậy không được đâu, con gái tôi còn nhỏ dại, làm sao rời xa gia đình được. Đồ đạc trong tiệm này, thứ nào ngài ưng ý cứ lấy.”

“Láo xược!” Nhị Gia đá đổ chiếc ghế trong tiệm: “Ta đã hết lời nói lý lẽ, ngươi lại cứ khất lần, khất lượt. Xem ra là ngươi không coi ta ra gì rồi.”

Nhị Gia vung tay lên: “Bọn tham lam, chỉ biết vơ vét làm giàu cho bản thân, không biết ơn nghĩa của ta, đập nát tiệm cho hắn! Xem hắn còn buôn bán kiểu gì!”

Mấy tên côn đồ xông vào tiệm, đập phá đồ đạc.

Người dân bên ngoài nghe thấy động, chỉ liếc nhìn, hình như cảnh này đã quá quen thuộc, rồi rụt cổ lại, bước nhanh hơn, tránh rước họa vào thân.

“Cha ơi!” Cô gái khóc: “Các ngươi buông ta ra!”

Đỗ Hành thấy cảnh dân chúng bị ức hiếp, không thể làm ngơ được nữa, dặn Tần Tiểu Mãn trông bọn trẻ rồi vội vàng xuống xe: “Dừng tay lại!”

“Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám đập phá cửa tiệm, cưỡng ép dân nữ, trong mắt các ngươi còn vương pháp sao!”

Thấy chàng trai trẻ tiến đến, mấy tên côn đồ khựng lại, đồng loạt nhìn về phía tên Nhị Gia đang định sờ soạng cô gái.

Nhị Gia bị cắt ngang, bực bội vô cùng, nhe hàm răng dát vàng, quát: “Thằng nhãi ranh đâu ra mà dám nhiều chuyện, sao, ngươi là tình nhân của con nhỏ này, hay là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

Có lẽ đã lâu lắm rồi mới thấy có người dám đứng ra can ngăn chuyện bất bình, người qua đường thấy lạ liền dừng bước xem náo nhiệt.

“Ngươi buông hay không buông?”

Nhị Gia nhìn Đỗ Hành càng thêm hăng máu: “Ta không buông thì ngươi làm gì được ta? Ở huyện Thu Dương này, lời của ta, Vương Nhị này, ngang với nửa lời tri huyện!”

“Ngươi kiêu căng như vậy, ta còn tưởng ngươi là tri huyện cơ đấy.” Đỗ Hành lạnh lùng nói: “Dịch Viêm, bắt hắn lại, vừa hay tiện đường đưa đến nha môn luôn.”

“Một thằng nhãi ranh còn…”

Lời còn chưa dứt, Dịch Viêm đã tung một cước đá vào miệng Nhị Gia, một cái răng b.ắ.n ra ngoài.

Mấy tên côn đồ hoảng hốt, không ngờ người tới lại ra tay nhanh gọn như vậy.

“Ngu, ngu xuẩn!” Cơn đau nhói ở miệng truyền đến, Nhị Gia ôm miệng đầy m.á.u mắng: “Còn không mau lên, lên cho ta!”

Đám côn đồ lúc này mới xông lên, nhưng chẳng mấy chốc, tất cả đều ôm đầu bỏ chạy.

Nhị Gia bị Dịch Viêm trói ngược hai tay, lôi ra ngoài, trói lại, rồi buộc vào đuôi xe ngựa, hết sức lưu loát.

Người dân xung quanh thấy Nhị Gia miệng đầy m.á.u bị bắt đi, lập tức vỗ tay rào rào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-230.html.]

“Đa tạ ân công cứu giúp, tiểu nhân cùng con gái xin đa tạ.” Chủ quán thấy vậy, vội vàng dắt con gái quỳ xuống lạy Đỗ Hành lia lịa: “Đa tạ ân công, đa tạ ân công.”

“Đừng làm thế.” Đỗ Hành vội vàng đỡ hai cha con dậy: “Tên này rốt cuộc là ai? Sao dám ngang ngược như vậy? Nha môn không có quan binh tuần tra hay sao?”

Lão Tiêu buồn rầu nói: “Tri huyện đại nhân tháng trước đã được điều đi, hiện tại nha môn chưa có ai chủ sự, Nhị Gia này vốn đã hoành hành ngang ngược lâu rồi, bây giờ thấy trong huyện không có người đứng đầu, càng hung hăng hơn.

Cứ cách ba năm ngày lại đến các cửa tiệm thu tiền bảo kê, dân chúng không dám mở cửa buôn bán nữa.”

Đỗ Hành cau mày: “Đại tuyển vừa qua, việc điều động quan lại địa phương là chính sách của triều đình. Cho dù tạm thời không có người đứng đầu, nhưng nha môn cũng không hề đóng cửa, phải có huấn đạo, tuần kiểm phụ trách chứ.”

Lão Tiêu mở miệng, rồi lại không nói gì.

Chỉ nói: “Ân công hôm nay ra tay nghĩa hiệp, chỉ e đã đắc tội người không nên đắc tội.”

Đỗ Hành nói: “Ta không sợ hắn.”

Hắn chắp tay sau lưng, nhìn những người dân xung quanh: “Ta đến đây là để nhậm chức tri huyện của huyện Thu Dương, sau này nhất định sẽ chỉnh đốn trật tự trong huyện. Nếu có oan ức, mọi người cứ đến nha môn kêu oan. Cứ yên tâm buôn bán, nha môn sẽ tăng cường tuần tra, dẹp bỏ tiền bảo kê phi pháp.”

Dân chúng nghe vậy, nhìn nhau, dường như đang cân nhắc xem có nên tin hay không, Đỗ Hành còn trẻ, nói là quan chức, trông lại giống một văn nhân nho nhã hơn.

Lời nói tuy hay, nhưng không phải ai cũng tin.

“Đỗ đại nhân! Hạ quan đến đón chậm trễ, mong đại nhân thứ tội!”

Từ đầu kia đường phố chính, Mã Anh Phiên, tuần kiểm huyện Thu Dương dẫn theo nha sai, quan binh vội vã chạy tới, vừa thấy Đỗ Hành liền quỳ xuống.

“Cung nghênh Đỗ đại nhân đến huyện nhậm chức.”

Dân chúng không biết Đỗ Hành, nhưng lại nhận ra Mã Anh Phiên. Thấy Mã Anh Phiên cùng nha sai đều quỳ xuống, liền vội vàng quỳ theo: “Tham kiến tri huyện đại nhân.”

Đỗ Hành cho mọi người đứng dậy. Hắn sáng sớm đã không báo cho quan lại trong huyện đến đón, làm rình rang.

Hắn cũng đã từng đón tiếp cấp trên, nên biết địa phương sẽ làm trò gì. Âm thầm đến thế này, mới thấy rõ được thực trạng của huyện Thu Dương.

Cũng không uổng công, vừa vào huyện đã được tặng ngay một món quà lớn.

Chỉ có nhạc phụ của con gái hắn là Tần lão gia, sau khi nhận được thư mới biết được đôi chút tin tức.

Tần Tiểu Mãn thò đầu ra khỏi xe, liếc nhìn Mã Anh Phiên. Có chút giống đường tẩu nhà mình, tức Tần tam nương, dễ dàng nhận ra là cha con.

Nhị Gia bị trói vào đuôi ngựa của Dịch Viêm giờ thấy tình hình này, biết mình đá trúng miếng sắt, vẻ mặt kiêu căng ban đầu cũng bắt đầu sợ hãi.

Chỉ mong người phía sau có thể ra tay cứu mình.

Đoàn xe lại tiếp tục lên đường, trên con phố vắng vẻ trông thật hùng hậu. Dân chúng xôn xao: “Vị tri huyện mới này trẻ quá, trông như thư sinh yếu ớt,

đến cái huyện nghèo nàn này chẳng khác gì cừu vào miệng sói, làm sao trị được vùng đất này?”

“Chỉ mong tri huyện đến rồi sẽ có người quản lý, trong thành tăng cường kiểm soát, nếu không thì buôn bán ế ẩm, cửa hàng trong huyện lại phải đóng cửa thêm một mớ nữa.”

“Ta thấy lúc nãy vị tri huyện này đã dạy dỗ tên Nhị Gia kia rồi, lại còn khuyến khích buôn bán, biết đâu huyện này sẽ khá lên.”

“Quan chức nào chẳng giỏi làm màu mè, mấy vị trước còn ít sao? Cứ chờ xem khi nào tên Nhị Gia kia được thả ra thì sẽ biết những lời hắn nói lúc nãy với mọi người là thật hay giả.”

Con phố náo nhiệt một hồi, chẳng cần nha sai đi thông báo, chẳng mấy chốc, người dân trong huyện đều biết tân tri huyện họ Đỗ đã đến.

Loading...