XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 229
Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:17:02
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi nhậm chức, hắn tối muộn mới ngủ, sáng sớm đã dậy, chạy đôn chạy đáo khắp các thôn xóm trong vùng, không dám lơ là phút giây nào.
Bây giờ nhìn lại, mọi chuyện đã qua hơn mười năm, hắn lại có cảm giác như chuyện kiếp trước.
Giờ đây hắn lại làm quan, nơi tiếp nhận vẫn là một vùng đất nghèo khó, chỉ là tâm trạng đã khác xưa, bình thản hơn rất nhiều.
“Trà gì thế này, đắng ngắt, không nuốt nổi!”
Một giọng nói the thé đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Đỗ Hành.
“Phu lang, quán trà ven đường nhỏ lẻ, trà dở cũng là lẽ thường. Chỉ là chỗ cho khách qua đường nghỉ chân, cho ngựa ăn cỏ thôi, hương vị tự nhiên không thể sánh bằng quán trà tửu lầu trong huyện thành.”
“Ta thấy là các ngươi thấy nơi này vắng vẻ, thừa cơ bán trà đểu kiếm lời thì có.”
Tần Tiểu Mãn nghe giọng nói chua ngoa này thấy quen quen, không khỏi liếc mắt nhìn sang.
Vừa nhìn, tâm trạng lập tức kém đi không ít.
“Ngươi quen hắn à?” Đỗ Hành thấy sắc mặt Tần Tiểu Mãn thay đổi, không khỏi thắc mắc.
“Là thúc thúc xấu.” Thừa Ý đang gặm bánh ngọt, nghe thấy tiếng nói liền liếc nhìn rồi vội vàng núp vào lòng Đỗ Hành.
“Hắn họ Vân.”
Tần Tiểu Mãn tóm tắt lại cho Đỗ Hành chuyện tên này đã làm Thừa Ý khóc.
Đỗ Hành nghe xong cau mày, ôm chặt Thừa Ý: “Người này sao vô phép tắc đến vậy, nhìn bộ mặt là biết không ra gì, đúng là loại người làm được chuyện này.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta tiếp tục lên đường đi. Trẻ con thấy y đã không vui rồi.”
Đỗ Hành gật đầu, bế hai đứa nhỏ trở lại xe ngựa.
Nhưng xe mới vừa khởi hành chưa được bao lâu, bỗng có một cỗ xe ngựa đuổi theo, chạy chậm lại ngang hàng với xe của bọn họ, bên kia vén rèm xe: “Không biết đoàn xe ngựa của quý nhân đây có phải đang đi đến huyện Thu Dương không? Nếu vậy xin cùng nhau đồng hành một đoạn, vừa có thể hỗ trợ nhau, lại thêm phần náo nhiệt.”
Tần Tiểu Mãn nghe thấy giọng nói, giữ Đỗ Hành lại, cậu vén rèm xe lên, nhìn thẳng vào Vân Thanh Văn: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta sao? Cũng được đấy, dọc đường ta cũng sắp chán c.h.ế.t rồi.”
“Sao lại là ngươi!” Vân Thanh Văn nhìn đoàn xe ngựa của đối phương, hành lý nhiều như vậy, phía trước còn có gia đinh võ nghệ cao cường mở đường, cứ tưởng là gia đình giàu có nào đó, ai dè lại là kẻ mình ghét bỏ, cảm thấy xui xẻo vô cùng.
“Không phải ta thì ngươi muốn là ai?”
Vân Thanh Văn hừ lạnh một tiếng: “Chó ngoan không cản đường.” Nói xong, hắng giọng ra lệnh cho phu xe nhanh chóng chạy lên trước mặt đoàn xe nhà họ Tần.
Đỗ Hành hỏi: “Y là người huyện Thu Dương à?”
“Trước đây nghe hàng xóm nói y vốn là người huyện này, sau đó nhìn trúng một vị tú tài rồi gả sang huyện Thu Dương. Hai năm nay hay quay về.”
Đỗ Hành kinh ngạc: “Nhà y cùng ở Phúc Tích Hạng với chúng ta, tuy không phải cửa đối cửa nhưng cũng không xa, sao y lại không biết chúng ta đến huyện Thu Dương nhậm chức?”
“Y kiêu ngạo, hàng xóm đều không thích trò chuyện với y. Cũng không rõ ngày nào y khởi hành, không biết chuyện nhà ta cũng chẳng lạ.”
Đỗ Hành gật đầu.
Chẳng mấy chốc đã có lời giải thích. Cỗ xe của Vân Thanh Văn chạy trước một lúc lại bị tụt lại phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-229.html.]
Hóa ra tên này được nuông chiều từ bé, ngồi xe ngựa một lúc đã không chịu
nổi, phải xuống nghỉ ngơi. Gặp quán trà ven đường nào cũng phải vào thử, cứ cái đà này, chắc phải mất mười ngày mới đến được huyện Thu Dương.
Đỗ Hành biết nhà họ Vân là thương gia giàu có, ở Phúc Tích Hạng, nhà họ Vân là rộng nhất, gần bốn gian nhà, trong nhà bây giờ chỉ có người già, con cháu đều ra ngoài làm ăn.
Những nhà như vậy đương nhiên không thiếu tiền tiêu xài, chỉ là Vân Thanh Văn này đã có phu quân, không biết sao lại còn rong chơi trên đường thế này.
Đỗ Hành nghĩ ngợi một chút rồi không bận tâm nữa, chuyện nhà người khác, hắn mới lười quan tâm.
Xe ngựa nhanh chóng tiến vào địa phận huyện Thu Dương, tuy vẫn là núi non trùng điệp, nhưng càng đi về phía huyện Thu Dương, càng thấy rõ sự hoang vu.
Làng mạc ven đường ít nhà, nhà ngói lại càng hiếm hoi, hầu hết đều là nhà tranh vách đất.
Bây giờ là tháng năm, đáng lý ra ruộng đồng phải xanh tươi tốt, thế nhưng nơi đây cỏ dại mọc um tùm, ruộng đất canh tác chỉ lác đác vài mẫu.
Thỉnh thoảng gặp vài người qua đường, áo quần tả tơi đến mức ngay cả Tần Tiểu Mãn từng trải qua không ít ngày tháng khốn khó cũng phải nhíu mày.
Trong lòng Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn đều nặng trĩu.
Xe ngựa chạy lắc lư, bốn ngày sau mới đến huyện Thu Dương.
Thừa Ý trên xe ngựa luôn ngủ gà ngủ gật, hai ngày nay ăn uống không ngon miệng, người cũng yếu ớt hơn nhiều.
Đạm Sách còn nhỏ nhưng lại khỏe mạnh, dọc đường cứ líu lo, thấy Dịch Viêm cưỡi ngựa đi theo thì vô cùng phấn khích, cứ “giá giá giá” muốn Dịch Viêm cho cưỡi ngựa.
Cổng thành huyện Thu Dương cao lớn uy nghi chẳng kém gì huyện Lạc Hà, nhưng vào trong thành mới thấy khác biệt.
Giờ này là buổi sáng, lẽ ra phải là lúc tiểu thương bày hàng ra bán, nông dân chở rau củ quả mới hái xuống bán, tấp nập náo nhiệt nhất.
Thế nhưng con phố chính vào từ cổng thành lại vắng hoe, người bán hàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không chỉ ít người đẩy xe bán hàng rong mà ngay cả
các cửa hàng ven đường cũng đóng cửa im lìm.
Cảnh tượng này chẳng khác gì huyện Lạc Hà lúc chưa họp chợ, gần tối, các cửa hàng đóng cửa về nhà.
Người buôn bán ít, nhưng dọc đường lại không ít người ăn xin chống gậy trúc, đầu bù tóc rối, tay bưng bát xin ăn.
Thật ra, trên đường đến đây, nhìn cuộc sống của nông dân cũng đã phần nào đoán được tình hình trong huyện thành cũng chẳng khá khẩm gì, nhưng khi thực sự chứng kiến cảnh tượng tiêu điều này trong lòng vẫn không khỏi chấn động.
Tần Tiểu Mãn quay sang thấy sắc mặt Đỗ Hành trầm xuống, cậu đưa tay nắm lấy mu bàn tay Đỗ Hành: “Huyện Thu Dương cứ hai, bốn, sáu mới họp chợ, hôm nay không phải ngày họp chợ, đợi đến ngày họp chợ chắc sẽ náo nhiệt hơn.”
Đỗ Hành vỗ vỗ mu bàn tay Tần Tiểu Mãn, cười nói: “Ta không sao. Đường phố rộng rãi thế này, cũng không sợ đụng xe nữa.”
Vừa dứt lời, bỗng nghe “ầm” một tiếng.
“Tiền bảo kê hôm nay ngươi nộp hay không?”
Đỗ Hành nhìn theo tiếng động, ở đầu phố có mấy gã côn đồ vây quanh một quán đậu hũ, hung dữ dọa nạt.
“Xin Nhị gia rộng lượng cho tiểu nhân thêm vài ngày, dạo này buôn bán ế ẩm, hôm nay mở cửa đến giờ vẫn chưa có khách nào, thật sự là túng thiếu quá.” Chủ quán cầu xin, chắp tay khom lưng xin lỗi: “Chỉ cần có lãi, nhất định sẽ cung kính dâng lên cho Nhị gia ngay.”
Nhưng gã được gọi là Nhị gia kia chẳng thèm nghe, túm lấy cổ áo người bán hàng: “Ngươi bớt lừa gạt ta, lần nào cũng khất ba ngày, ba ngày rồi lại ba ngày, ngươi tưởng ta dễ dãi lắm sao?”