XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:16:57
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn chiếc rương lớn chất đầy quần áo, đồ chơi bốn mùa và những chiếc bát sứ nhỏ xinh mà hai đứa trẻ vẫn thường dùng.
Quần áo của Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn thì lại càng cồng kềnh hơn, một bộ của họ cũng bằng bốn năm bộ của con nít, chiếm hết sáu rương lớn.
Ngoài quần áo ra, còn lỉnh kỉnh thêm các loại vật dụng sinh hoạt, sách vở bút mực của Đỗ Hành…
Cùng đi lần này có hai gia nhân và hai tỳ nữ hầu hạ trong nhà, thêm cả Dịch Viêm nữa.
Đồ đạc của gia nhân, tỳ nữ tuy ít nhưng người lại không ít, cũng chiếm mất hai rương, chỉ riêng Dịch Viêm chỉ có một túi vải nhỏ buộc sau lưng là xong.
Đỗ Hành còn cảm thán, quả nhiên vẫn là nam tử độc thân ung dung tự tại, một thân một mình, hành lý cũng gọn nhẹ.
Ba xe chở hành lý, thêm một cỗ xe ngựa cho người ngồi. Đoàn xe kéo dài dằng dặc.
Tháng năm trời sáng sớm, không khí trong lành. Bầu trời phía đông hửng sáng, ngoài cửa nhà đã chuẩn bị xong xuôi.
Trời còn sớm, Thừa Ý đã bị lôi dậy khỏi giường từ sớm tinh mơ, thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng. Giờ phút này, cậu bé vẫn còn ngái ngủ, dựa vào lòng Thủy Cần, cố mở to đôi mắt lờ đờ nhìn các vị thúc công.
Đạm Sách thì trái ngược, tràn đầy năng lượng, dậy sớm cứ quẫy đạp trong vòng tay người lớn, như hiểu được nhà có chuyện hệ trọng nên tò mò nhìn quanh.
Ngoài cửa, Tần lão gia căn dặn: “Đến huyện Thu Dương nhớ viết thư về nhà. Nếu có việc gì cần giúp đỡ, đừng ngại cứ việc viết thư, nhà sẽ cố gắng hết sức.”
“Nhất định rồi ạ. Mấy năm nay làm quan bên ngoài, dù nơi nhậm chức không xa nhà lắm, nhưng e là sẽ không có nhiều thời gian thích hợp để về. Mọi việc
trong nhà xin nhờ nhị thúc và đường thúc giúp đỡ.” Đỗ Hành đáp. “Hai đứa cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ thường xuyên qua xem.”
Sau một hồi từ biệt, Tần Tiểu Mãn bế hai đứa con lên xe ngựa trước. Thừa Ý thò đầu ra khỏi rèm xe, nhẹ nhàng nói với những người tiễn biệt bên ngoài: “Tạm biệt các thúc công.”
Nhìn thấy Thừa Ý như vậy, Đạm Sách cũng vung vẩy cánh tay mũm mĩm.
Tần lão gia và Tần Hùng nhìn hai đứa trẻ, lòng mềm nhũn. Trẻ con lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc đã cao như măng mọc sau mưa xuân.
Chia tay lần này, chẳng biết đến khi gặp lại chúng đã lớn phổng phao thế nào.
Bánh xe lăn trên con đường đá xanh, Thừa Ý nằm trên n.g.ự.c Tần Tiểu Mãn, tuy hơi buồn ngủ nhưng trong lòng vẫn cứ bâng khuâng.
Mới hơn bốn tuổi, cậu bé đã trải qua hai lần chuyển nhà.
Lần đầu tiên còn quá nhỏ, chưa có nhiều cảm nhận và cảm xúc, chỉ biết là xe ngựa đưa cậu rời xa ngôi nhà nhỏ có cánh đồng, chim chóc và muông thú, chuyển vào một ngôi nhà lớn.
Hai năm ở huyện thành, cậu đã lớn hơn rất nhiều, hiểu biết nhiều hơn. Ở đây có nhiều món ngon, còn có những người bạn nhỏ cùng chơi…
Nhưng bây giờ lại phải đến một nơi mới để sinh sống, dù cha đã nói sau này sẽ quay lại, cậu vẫn luyến tiếc.
Cha nhỏ bảo, nếu thật sự không nỡ rời xa nhà thì cậu và đệ đệ cùng cha nhỏ ở lại huyện thành, chỉ có cha một mình đến nơi xa lạ làm quan.
Nhưng cậu cũng không nỡ để cha một mình ở nơi xa lạ, lại còn lâu không được về.
Được ở bên cha, cha nhỏ và đệ đệ mới là điều quan trọng nhất. Tần Tiểu Mãn vỗ nhẹ lưng Thừa Ý: “Ngủ một lát đi con.”
Đạm Sách thấy ca ca mím môi, liền nắm lấy tay Thừa Ý, dõng dạc nói: “Không khóc.”
Xe ngựa vừa quẹo khỏi góc phố, phía sau đoàn xe đột nhiên vang lên tiếng gọi
lớn: “Thừa Ý!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-228.html.]
“Thừa Ý!”
Đạm Sách tai rất thính, vừa nghe thấy liền leo lên chân Đỗ Hành, bò ra phía rèm xe. Vừa thấy người phía sau đoàn xe, lập tức cau mày.
Thừa Ý cũng ngồi dậy: “Ai vậy ạ?” Đạm Sách bực bội: “Người xấu!” Thừa Ý hỏi lại: “Là Vân Đoạt sao?”
Mỗi lần Vân Đoạt đến nhà tìm Thừa Ý chơi, Đạm Sách đều rất khó chịu. Sau này nói chuyện được rồi, mỗi khi nhìn thấy Vân Đoạt tới rủ Thừa Ý chơi là cậu bé sẽ nói “người xấu”.
Thừa Ý nhoài người ra ngoài, quả nhiên đúng là Vân Đoạt.
Cùng tuổi nhưng cậu bé mập mạp này cao hơn Thừa Ý gần nửa cái đầu, vì người tròn vo nên trông không cao lắm.
Mùa hè năm ngoái, họ cùng nằm trên chiếu cói nhìn lên bầu trời, những đám mây trắng lững lờ trôi, Thừa Ý thấy Vân Đoạt giống như những đám mây trên trời vậy.
Đều tròn tròn và di chuyển rất chậm.
Nhưng hôm nay Vân Đoạt chạy theo xe ngựa lại rất nhanh, cậu bé ôm một cái vò, nước bên trong cứ văng tung tóe theo từng bước chạy.
Thừa Ý sợ Vân Đoạt ngã nên vội vàng bảo dừng xe.
Cậu bé mập thở hổn hển chạy tới bên cửa sổ xe: “Thừa Ý, cái này tặng ngươi.”
Thừa Ý nhìn chiếc vò sành trong tay Vân Đoạt, bên trong có hai con cá chép nhỏ màu đỏ, giống hệt những con trong chum nước ở nhà Vân Đoạt.
“Cảm ơn ngươi.” Thừa Ý cẩn thận nhận lấy. “Thừa Ý, tạm biệt nhé.” Cậu bé mập nói nhỏ. “Tạm biệt, Vân Đoạt.”
Đạm Sách đang ở trong lòng Đỗ Hành kêu lên, giục giã: “Đi, đi, đi thôi!”
Xe ngựa lại chuyển bánh, cậu bé mập lại lớn tiếng nói ba lần “Thừa Ý, tạm biệt”, cho đến khi xe ngựa khuất hẳn khỏi tầm mắt.
…
Dọc đường đi theo quan đạo, mặt đường khá bằng phẳng, thời tiết khô ráo cũng dễ dàng di chuyển. Chỉ là sợ bọn trẻ chưa quen đi đường dài, xe cũng không dám đi quá nhanh.
Đến giữa trưa, trời nắng nóng, sợ bọn trẻ không chịu được, họ đều tìm quán trà hoặc chỗ râm mát để nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên ra khỏi huyện thành, khung cảnh dọc đường đều là những thứ đã quen thuộc, không có gì mới mẻ. Đến ngày thứ hai, đi xa hơn, phóng tầm mắt ra xa, núi non trùng điệp, lòng người cũng trở nên khoáng đạt.
Đỗ Hành dẫn cả nhà dừng chân tại một quán trà ven đường, cho ngựa ăn cỏ.
Ước chừng còn nửa ngày nữa là đến địa phận huyện Thu Dương. Vừa uống trà, Đỗ Hành vừa cảm thấy càng đến gần huyện Thu Dương, trong lòng lại càng có chút tư vị khó tả.
Những năm nay tuy không tìm hiểu nhiều về huyện Thu Dương, nhưng hai chữ “Thu Dương” vẫn thường lọt vào tai.
Năm xưa, huyện này bị thiên tai, rất nhiều người dân phải bán con, tha hương cầu thực. Mùa thi khoa cử, trong sáu huyện thuộc phủ thành, số người đỗ cử nhân có huyện ít thì bảy tám người, nhiều thì mười mấy người, chỉ có huyện Thu Dương một mình vượt trội với năm người đỗ cử nhân.
Triều đình xuất binh, quan tri phủ tuần tra, các huyện đều dốc sức tích trữ lương thảo, chỉnh đốn huyện nha cho ngay ngắn, chờ kiểm tra. Ấy thế mà huyện Thu Dương lại nộp thiếu lương thảo, bị tri phủ trực tiếp phê bình khiển trách.
Ngay cả người dân bình thường khi nghe thấy hai chữ “Thu Dương” cũng đều lắc đầu, mở miệng là nói một chữ “nghèo”.
Đỗ Hành nhậm chức lần này chẳng khác nào nhận một củ khoai lang bỏng tay. Trong nhà ai nấy cũng vừa mừng vừa lo.
Nhậm chức lần này không khỏi làm Đỗ Hành nhớ lại những ngày đầu mới đi
làm. Lúc đó, hắn chỉ là chàng trai trẻ mới ra đời, bước chân vào vùng núi, trong lòng vừa có hoài bão, vừa có chút lo lắng khi thấy những ngôi nhà đất và cuộc sống lạc hậu.
Vừa muốn cống hiến hết mình, vừa lo sợ năng lực có hạn, không quản lý tốt mảnh đất này.