Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:15:49
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tiểu Mãn mắt sáng rực: “Vậy trước khi đến nơi nhậm chức phải mời cả nhà đi ăn một bữa thật ngon.”

“Đó là điều đương nhiên, chuyện đó để mai tính, ta người đầy bụi, đi tắm rửa trước đã.”

Tần Tiểu Mãn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Đỗ Hành, cũng thấy xót xa, chỉ khi về đến nhà, nhìn thấy con cái mới thấy tinh thần hơn: “Được.”

“Không cho cha đi!”

Thấy Đỗ Hành định buông tay, Thừa Ý đang bám trên người hắn vội vàng ôm chặt, lần trước chỉ ra ngoài chơi một chút, về nhà đã không thấy cha đâu.

“Cha không đi đâu, cha từ phủ thành về mệt rồi, để cha đi nghỉ ngơi.”

Đỗ Hành bất đắc dĩ: “Cha sắp bốc mùi rồi.”

Thừa Ý vùi mặt vào cổ Đỗ Hành hít một hơi: “Cha không hôi chút nào, thơm lắm.”

Tần Tiểu Mãn liền sai người hầu đun nước nóng cho Đỗ Hành tắm rửa, nói là đưa hai đứa trẻ đang bám lấy Đỗ Hành đi xem quà mang về từ phủ thành, như vậy mới có thể đánh lạc hướng sự chú ý của hai đứa, để Đỗ Hành thoát thân.

Sau đó, Tần Tiểu Mãn lại sai người hầu đi báo tin vui, sắp xếp mọi việc khi Đỗ Hành trở về.

Tin vui như vậy, chắc chắn sẽ có người đến chúc mừng, cậu sẽ không để Đỗ Hành vất vả tiếp khách hôm nay.

Xử lý xong mọi việc, cậu đến nhà bếp xem thử, nước nóng đã được chuẩn bị sắn trong phòng tắm, thấy trong nồi còn nhiều nước nóng, cậu liền xách thêm hai thùng nước vào.

Vừa vào phòng đã thấy Đỗ Hành tóc xõa dài, nhắm mắt trong làn hơi nước mờ ảo phía sau bình phong.

Đỗ Hành ngâm mình trong nước ấm, bụi bặm mệt mỏi trên người như tan biến theo từng lỗ chân lông giãn nở.

Mấy ngày nay vội vàng trên đường, đêm không được ngủ yên, ban ngày tuy có thể nghỉ ngơi trên xe ngựa, nhưng cũng không thoải mái.

Lúc này dễ chịu hơn nhiều.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng thùng nước rơi xuống đất, hắn khó chịu mở mắt, theo bản năng muốn chìm xuống nước một chút để nước che khuất cơ thể, hắn không quen có người hầu hạ khi tắm rửa.

Thấy người vào là Tần Tiểu Mãn, liền thả lỏng.

“Sao đệ lại tự mình xách nước vào, không thấy nặng sao?”

Tần Tiểu Mãn đứng trước bồn tắm, đưa tay thử nhiệt độ nước, rồi múc thêm chút nước nóng vào: “Ta xuất thân nông dân, ở thành hai năm chưa chắc đã yếu ớt đến mức không xách nổi hai thùng nước.”

Nhìn xương quai xanh thấp thoáng dưới mặt nước, làn da trắng nõn bị nước

nóng làm ửng hồng, Tần Tiểu Mãn bỗng nhiên hiểu được câu “một trì xuân sắc” trong sách vở.

Cậu xắn tay áo: “Đến đây, để ta hầu hạ Đỗ đại nhân tắm rửa.”

Đỗ Hành nghe vậy vội vàng ôm lấy người mình, cụp mắt xuống, ra vẻ đáng thương: “Mấy hôm nay vất vả trên đường, ta hơi mệt.”

Tần Tiểu Mãn giữ gáy Đỗ Hành: “Chàng coi ta là gì chứ, chỉ là chà lưng cho chàng thôi.”

Cậu véo tai Đỗ Hành, tuy là mỹ nam nhưng cậu cũng không đến mức vô tình như vậy: “Ta thương chàng còn gì.”

Đỗ Hành mỉm cười, nghiêng đầu cọ cọ vào Tần Tiểu Mãn, đặt tay lên thành bồn tắm: “Đến đây.”

Tần Tiểu Mãn hừ một tiếng, dội nước lên tấm lưng trần bóng loáng, đỏ ửng, xoa nhẹ bằng đầu ngón tay, rồi lấy bông tắm bằng mướp ra.

Đỗ Hành thoải mái nhắm mắt lại, miếng bông tắm hơi ráp cọ nhẹ lên lưng, từ trên xuống dưới, không hề đau mà chỉ thấy hơi ngứa.

Ngứa ngáy trên da thịt, như dòng điện chạy dọc xuống eo. Hắn nghiêng người, co chân lại, nhắm mắt không nói gì. “Cũng không có gì để chà, rất sạch sẽ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-227.html.]

Tần Tiểu Mãn nói, Đỗ Hành vốn thích sạch sẽ, còn tưởng gấp rút lên đường sẽ bẩn, không ngờ vẫn sạch sẽ như vậy.

Cậu đặt bông tắm xuống, lấy tay múc nước trong thùng đổ vào bồn.

Nước b.ắ.n tung tóe, Tần Tiểu Mãn nhìn cảnh tượng trong bồn tắm, bĩu môi, đàn ông đúng là…

“Ngâm ít thôi rồi dậy đi, ta đi dọn giường cho chàng, tắm rửa xong ngủ một giấc, dậy là vừa lúc ăn tối.”

Đỗ Hành nghe vậy vội vàng đưa tay nắm lấy Tần Tiểu Mãn.

Hắn đột nhiên đứng dậy, thành bồn chỉ đến bụng, kéo Tần Tiểu Mãn vào lòng.

“Chàng không phải…”

Nước b.ắ.n tung tóe, Tần Tiểu Mãn bị Đỗ Hành kéo ngã vào bồn.

Cửa phòng tắm mở ra sau hơn nửa canh giờ, Tần Tiểu Mãn lau tóc, liếc xéo Đỗ Hành.

“Để ta lau cho.”

Đỗ Hành ngồi xuống bên cạnh Tần Tiểu Mãn, lấy một chiếc khăn khác lau tóc cho cậu.

Nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay Tần Tiểu Mãn, hơi áy náy.

Hắn đưa tay xoa nhẹ vết bầm tím trên cổ tay Tần Tiểu Mãn, bồn tắm quá nhỏ lại cứng, khó tránh khỏi va chạm.

“Chàng không nghỉ ngơi à?”

Tần Tiểu Mãn nhìn người đang lau tóc cho mình.

“Ta lau tóc cho đệ khô rồi, đệ ngủ cùng ta. Lâu rồi không ngủ cùng đệ, có đệ ta ngủ ngon hơn.”

Tần Tiểu Mãn không trả lời, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Ngày hôm sau, hai người dậy hơi muộn, vừa ăn sáng xong, mấy người họ hàng thân thiết lần lượt đến chúc mừng.

Sau khi Đỗ Hành đến nơi nhậm chức, muốn gặp nhau một lần cũng không dễ dàng, lần này mọi người đến rất đông đủ, vừa chúc mừng Đỗ Hành làm quan, vừa coi như là tiệc chia tay.

Nhà Tần Hùng cả ba người con đều dẫn người đến, cả nhà Tần Tri Diêm cũng đến, chỉ riêng họ Tần đã ngồi ba bốn bàn, rất náo nhiệt.

“Biết đệ nhậm chức ở huyện Thu Dương, ta đã viết thư cho nhạc phụ, đến lúc đó, mọi việc ông ấy sẽ tận tình giúp đỡ, huynh cứ yên tâm.”

Đỗ Hành trong lòng vô cùng cảm kích, mới đến một nơi làm quan cha mẹ một huyện không phải là chuyện dễ dàng, sợ nhất là bị cô lập, người dưới lại bằng mặt mà không bằng lòng, làm việc cũng khó khăn, chỉ có thể chịu đựng sự bắt nạt của người khác.

Nhạc phụ của Tần Chi Phong là tuần kiểm của huyện Thu Dương, phụ trách nha sai, bộ khoái của nha huyện, giống như tướng quân nắm giữ binh quyền trong triều, Hoàng thượng muốn làm gì cũng cần đến binh lực.

Nhờ mối quan hệ này của Tần Chi Phong, hắn đến đó cũng yên tâm hơn trong việc dùng người, đến lúc đó, có tuần kiểm hỗ trợ, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Làm phiền huynh rồi, đường huynh đang dốc lòng học hành mà còn lo lắng chuyện của ta.”

Tần Chi Phong nói: “Bây giờ ta cũng không giúp được gì cho ngươi, chỉ có thể hỗ trợ những việc nhỏ này.”

Người nhà họ Tần hết lòng tặng quà, chỉ mong Đỗ Hành có thể an cư lạc nghiệp ở huyện Thu Dương.

Hôm nay tặng một món quà, ngày sau nhà có việc gì cũng dễ mở lời, một dòng họ giúp đỡ lẫn nhau là như vậy.

Hạn chót nhậm chức là ngày mười lăm tháng năm, triều đình cũng quy định thời gian tùy theo khoảng cách đến nơi nhậm chức, từ huyện Lạc Hà đến huyện Thu Dương không xa, đi hai ngày là đến.

Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn thu xếp đồ đạc xong xuôi, dự định ngày mùng tám sẽ khởi hành, đến sớm vài ngày, dọn dẹp nha huyện và nơi ở trước, như vậy cũng thoải mái hơn khi nhậm chức.

Sáng sớm ngày mùng tám, mấy chiếc xe ngựa đậu sắn trước cổng nhà, chuẩn bị xuất phát.

Loading...