XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:15:47
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Làm giáo dụ, huấn đạo chánh bát phẩm ở địa phương quả thực là xuất phát điểm rất thấp, tuy tam giáp tiến sĩ cũng chỉ từ thất phẩm, nhưng dù cùng phẩm hàm thì chức vụ cũng khác nhau một trời một vực.
Một bên là quan nhỏ ở địa phương, khó có cơ hội phát triển và thăng tiến, một bên là quan Hàn lâm được Hoàng thượng coi là nhân tài dự bị của triều đình.
Ông thở dài, chỉ có thể nói là số phận trớ trêu, có lẽ đây chính là hoàn cảnh mà những người đọc sách xuất thân từ gia đình quan lại nhỏ, không có thế lực như họ phải vất vả lắm mới có được.
Dù sao, trong dòng họ Tần nhà họ, cuối cùng cũng có một vị quan chính thức, dù lớn hay nhỏ, cũng là một khởi đầu tốt.
Một khi thế hệ này đã bước chân vào quan trường, thì con cháu đời sau sẽ dễ dàng hơn thế hệ hiện tại.
Hồi xưa ông nội ông chỉ là nông dân chân lấm tay bùn, làm lụng vất vả cả đời, đến đời cha ông tích lũy được kha khá ruộng vườn, trở thành địa chủ giàu có, bỏ tiền cho con cháu ăn học thành tài, đến đời ông thì có một người thi đỗ đồng sinh và một người thi đỗ tú tài, đến đời Chi Phong thì có hai cử nhân.
Tính ra, đời sau giỏi hơn đời trước, cứ theo đà này, đến đời cháu chưa biết chừng có thể tiến xa hơn.
Tần Tri Diêm trong lòng tràn đầy vui vẻ: “Khoa cử nhân tài đông đúc, Đỗ Hành chỉ có chút nổi bật ở địa phương, chưa chắc đã có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi xuân. Quan trọng là phải nắm bắt cơ hội trước mắt.”
Ông nói: “Cơ hội luôn dành cho người có năng lực.”
Vị cử nhân kia bị nghẹn lời, cũng chỉ biết cười trừ: “Tần chủ bạ nói rất đúng.”
Tần Tri Diêm vui vẻ về nhà báo tin vui cho Tần Tiểu Mãn, tuy không biết rốt cuộc là trúng tuyển chức quan gì, nhưng dù sao cũng được làm quan rồi.
“Trời ơi, vậy mà lại trúng tuyển thật!”
Tần Tiểu Mãn nghe tin đang tắm cho Nhị bảo, tật xấu của Đỗ Hành di truyền cho con, vừa ngồi vào chậu tắm là không chịu ra.
Đạm Sách tay chân lại còn khỏe, vừa xuống nước là quậy tưng bừng, b.ắ.n nước tung tóe lên người cậu.
Cậu vỗ vào m.ô.n.g cậu bé: “Cha ngươi về ta sẽ mách.” Đang bực mình thì tin vui đến.
“Có nói là chức quan gì, nhậm chức ở đâu không?”
Tần Tri Diêm lại không biết gì cả, khiến cho mọi người vừa vui mừng vừa mong đợi.
Cả nhà đều vui vẻ.
Tần Chi Phong cũng chúc mừng Đỗ Hành, biết rằng sau này hắn sẽ hoạt động trên một vùng đất khác, còn mình thì vẫn phải tiếp tục khoa cử để tìm kiếm tiền đồ, điều này lại càng thôi thúc huynh ấy học hành chăm chỉ hơn.
Đỗ Hành còn chưa về nhà, Tần Tiểu Mãn mang theo tin vui, mặt mày hớn hở, không biết làm gì để giải tỏa, liền tính toán thu dọn đồ đạc, không phải cậu vội vàng muốn đi, nhà cửa ở huyện vẫn tốt, ai lại muốn đến nơi xa lạ sinh sống.
Nhưng Đỗ Hành đã trúng tuyển, thì chắc chắn phải đến nơi nhậm chức, không thể để hắn một mình đến nơi nhậm chức, còn mình và con cái ở lại nhà được.
Thực ra đây là hiện tượng khá phổ biến của các quan lại hiện nay, tự mình đến nơi nhậm chức, hoặc mang theo con trai, thiếp thất bên cạnh, ít ai dắt cả nhà đi theo.
Một là phiền phức, hai là nơi nhậm chức cũng không có nhà cửa rộng rãi như vậy.
Nếu gia đình giàu có thì có thể mua nhà ở nơi nhậm chức để gia đình sinh sống, hoặc là chức quan cao, có phủ đệ riêng.
Triều đình cũng khuyến khích quan lại khi đến nơi nhậm chức mang theo vợ con, như vậy cũng có thể an tâm làm việc hơn.
Nhưng triều đình chỉ khuyến khích bằng miệng chứ không có hành động thiết thực, rất nhiều người gia cảnh nghèo khó, chức quan thấp kém đành phải đi một mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-226.html.]
Thuê nhà cũng được, ở tạm trong căn nhà nhỏ mà triều đình cấp phát cũng được, gia đình họ phải ở bên nhau, bao nhiêu năm nay chưa từng xa cách, không thể vì làm quan mà phải chia lìa gia đình.
Hơn nữa, cậu không tin Đỗ Hành nỡ bỏ cậu, cho dù có nỡ, thì cũng không nỡ bỏ Thừa Ý và Đạm Sách.
Như vậy, lại không nhậm chức ở địa phương, mà còn có thời hạn quy định, đến
muộn sẽ bị khiển trách phạt, nên phải chuẩn bị trước.
Quần áo, vật dụng mang theo đến nơi nhậm chức, còn người trông coi nhà cửa ở quê nhà…, việc rất nhiều.
Cậu vừa dọn dẹp vừa thấy phiền phức, lại vừa nghĩ đến việc mình có ngày lại được làm phu lang của quan lại, cứ như nằm mơ vậy.
Đỗ Hành phong trần mệt mỏi về đến nhà, thấy trong nhà bận rộn, hắn ngạc nhiên nói: “Đây là đang dọn dẹp đón tết sao?”
“Cha!” Thừa Ý đang chơi đùa với Đạm Sách trong vườn nghe thấy tiếng Đỗ Hành, vui mừng chạy đến: “Cha về rồi!”
Đỗ Hành bế cậu con trai mềm mại lên, nhớ cậu bé lắm rồi.
Đạm Sách đang bò trên tấm chiếu trải trên nền đất, thấy Đỗ Hành bế Thừa Ý, đã lâu không gặp Đỗ Hành nên như không nhận ra, há miệng lo lắng gọi: “Ca ca, ca ca…”
Như sợ người ta bắt cóc anh trai mình vậy.
“Đứa nhỏ này đã biết nói rồi, trước kia hung dữ lắm, chỉ biết phun nước miếng.”
Đỗ Hành vừa bất ngờ vừa thích thú, đi qua bế cả Đạm Sách lên, cậu bé không hề khó chịu vì cha bế anh trai trước, ngược lại còn giơ chân đạp Đỗ Hành hai cái.
“Nhị bảo sức khỏe thật tốt, sau này không đi cày ruộng thật đáng tiếc.”
Đỗ Hành nói đùa một câu, mỗi tay bế một đứa, hai đứa cộng lại cũng khá nặng. “Đỗ đại nhân thật là người cha hiền từ, còn tự mình bế con.”
Đỗ Hành nghe vậy quay đầu lại, nhìn người đang khoanh tay dựa vào cột hành lang, không khỏi cười.
“Xem ra tin tức đã về trước rồi.”
Tần Tiểu Mãn đi tới nhận lấy Đạm Sách, hai người mỗi người bế một đứa vào nhà.
Lâu ngày không gặp, dù chỉ sóng vai đi mà không nói chuyện cũng thấy vui vẻ,
hạnh phúc.
Nhưng Tần Tiểu Mãn không phải người trầm tính, liền vội vàng hỏi Đỗ Hành được bổ nhiệm chức quan gì.
Đỗ Hành tự nhiên không giấu diếm. “Tri huyện!? Vậy mà lại là tri huyện!”
Tần Tiểu Mãn nghe thấy kết quả, ngây người ra, trong nhà cứ nghĩ nhiều nhất là giáo dụ chánh bát phẩm, hoặc là huấn đạo tòng bát phẩm hay quan lại nhỏ nhất là cửu phẩm, không ngờ lại được làm tri huyện.
Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi huyện Lạc Hà, quan lớn nhất thường thấy chính là tri huyện, trước kia nhìn thấy Tần Tri Diêm khúm núm trước mặt tri huyện, sợ hãi không dám bất kính, nên quyền lực của tri huyện đã in sâu trong tâm trí cậu.
Mộ tổ nhà mình bốc khói mù mịt, vậy mà lại có người làm tri huyện, nếu nhị thúc biết được tin này, chắc chắn sẽ ôm một bó hương đến mộ cha mà nói chuyện cả buổi.
“Đường thúc còn nói khả năng lớn nhất là giáo dụ, huấn đạo, không nghĩ đến sẽ được làm tri huyện. Giờ thì không phải lo lắng về chỗ ở rồi, nha huyện có nhà ở cho tri huyện.”
Đỗ Hành đáp, rồi nói: “Thời tiên đế ít có quan vị trống, đa số là những chức quan mà đệ nghĩ, không ngờ lại có cả chức tri huyện để ứng tuyển.”