XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 224
Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:14:27
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, chủ lại trình lên thông tin cá nhân, hộ tịch của Đỗ Hành, tuy khi đăng ký ở huyện đã khai báo rồi, nhưng phủ nha cũng phải kiểm tra lại.
Sau khi ba vị khảo quan nhận được thông tin cá nhân, chủ lại mới lần lượt giới thiệu, vị ở giữa là huynh đệ của Hoàng thượng, Bình Nam Vương, vị bên trái là quan Hàn lâm do triều đình cử đến, vị bên phải là tri phủ Tề Khai Thắng.
Đỗ Hành cũng bất ngờ, đã đoán lần tuyển chọn này sẽ nghiêm ngặt, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại cử cả Vương gia và quan Hàn lâm đến, có thể thấy Hoàng thượng rất coi trọng địa phương.
“Ngươi tên là Đỗ Hành?”
Đỗ Hành cung kính đáp: “Dạ bẩm đại nhân, thí sinh đúng là Đỗ Hành.” Quan Hàn lâm nói: “Xoay người tại chỗ ba vòng, sau đó giơ tay chân ra.”
Đỗ Hành làm theo yêu cầu của khảo quan, vừa xoay người, khảo quan vừa ghi chép.
Đây là để kiểm tra ngoại hình của thí sinh, nếu có tướng mạo xấu xí, có sẹo, tướng tá bỉ ổi thì sẽ bị trừ điểm hoặc bị loại.
Sau khi vượt qua vòng kiểm tra ngoại hình, tri phủ là người đầu tiên đặt câu hỏi: “Gặp thiên tai, triều đình cấp phát một lượng lớn lương thực đến huyện để cứu trợ nạn dân, tuy nhiên có người đủ ăn đủ mặc, lại lợi dụng triều đình, giả làm nạn dân đến lều cháo xin lương thực cứu trợ mà nhiều lần khuyên không nghe. Vậy nếu ngươi là tri huyện, ngươi sẽ làm thế nào để ngăn chặn hành vi này một cách nhanh chóng và hiệu quả?”
Đỗ Hành suy nghĩ một chút rồi nói: “Thứ nhất, thí sinh sẽ tăng cường tuần tra, bắt giữ và xử lý nghiêm minh để răn đe; thứ hai, dặn dò người nấu cháo làm cho cháo thật nhạt, để cháo loãng, khó nuốt, những người đủ ăn đủ mặc chắc chắn sẽ chê và không muốn chiếm lợi nữa, những người thực sự đói khổ sẽ không chê cháo nhạt, như vậy mới có thể đạt được mục đích cứu đói.”
Bình Nam Vương vốn im lặng bỗng nhiên ngẩng lên nhìn Đỗ Hành: “Cách làm xảo quyệt.”
Đỗ Hành thót tim.
“Nhưng cũng thiết thực, phù hợp với việc quản lý địa phương, so với văn chương thì hữu dụng hơn.”
Đỗ Hành thở phào nhẹ nhõm, không nắm rõ tính tình của khảo quan, rất dễ đụng phải họng súng.
Tiếp đó, quan Hàn lâm hỏi: “Nếu được bổ nhiệm làm quan ở huyện, ngươi sẽ làm gì trước?”
“Thí sinh sẽ tùy cơ ứng biến, phải khảo sát thực tế mới có câu trả lời. Tuy nhiên, nông tang canh tác là ưu tiên hàng đầu, dân lấy ăn làm trời, có đủ ăn mới có thể phát triển.”
Quan Hàn lâm không đưa ra ý kiến, chỉ ghi chép lại.
“Bản vương đã xem qua thành tích thi đồng sinh, viện thí và hương thí của ngươi, cũng rất xuất sắc, vì sao lại đến đây ứng tuyển mà không tiếp tục chờ thi hội?”
Cuối cùng là câu hỏi của Bình Nam Vương.
“Khoa cử làm quan là để báo đáp triều đình, làm việc cho dân. Đại tuyển chọn quan lại địa phương, chẳng phải cũng là cơ hội làm việc cho dân, cho triều đình sao. Có cơ hội, thí sinh không thể bỏ lỡ.”
Bình Nam Vương nghe xong, chậm rãi cất giấy ghi chép: “Hôm nay đến đây thôi, ngươi về chờ thông báo.”
Đỗ Hành cung kính cáo từ các vị khảo quan, lễ phép lui ra ngoài.
Ra khỏi cửa, dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng Đỗ Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, câu hỏi cũng bình thường, không hề hóc búa, nhưng tình huống lại khá căng thẳng.
Nếu là những cử nhân ở địa phương chưa từng trải sự đời, khi bị hỏi trong hoàn cảnh này, có thể sẽ không chịu được áp lực mà nói lắp bắp, suy nghĩ cũng khó mà mạch lạc.
Thật ra kiểu thi vấn đáp này cũng là một cách để tuyển chọn nhân tài, người đọc sách thường chỉ biết cắm cúi đọc sách, tập trung vào viết văn chương, lúc thi lớn cũng ở trong phòng thi một mình yên tĩnh làm bài, chỉ có thi đình mới có khả năng bị hỏi vài câu.
Chỉ giỏi viết văn mà không biết diễn đạt bằng lời nói thì cũng không được. “Đỗ cử nhân, thi thế nào?”
Đỗ Hành đang nghĩ xem kết quả thi vấn đáp có được như ý muốn hay không, thì nghe thấy tiếng của một vị cử nhân lớn tuổi, lúc trước khi hắn vào thi, người này còn thở phào nói may mà không phải mình thi đầu tiên, đúng là nên để người trẻ vào trước thử.
Hắn cười nhẹ: “Trong lòng hồi hộp lắm. Lần này khảo quan lợi hại thật, là người từ kinh thành phái xuống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-224.html.]
Thấy vị cử nhân lớn tuổi mặt mày tái mét, trong lòng hắn thấy hài lòng, chắp tay chào rồi bỏ đi, để cho ông ta tiếp tục run rẩy lo lắng.
Kết quả thi vấn đáp sẽ có rất nhanh, ba ngày sau sẽ dán bảng thông báo trước cổng phủ nha.
Đến lúc đó, những người trúng tuyển sẽ đến phủ nha bốc thăm, bốc thăm xem sẽ được bổ nhiệm ở nơi phồn hoa hay hẻo lánh, tất cả đều dựa vào vận may.
Đỗ Hành nóng lòng chờ đợi, hắn thi sớm nên không biết tình hình thi cử của những người sau, buổi tối, hắn xuống quán trọ ăn tối, cùng bàn với mấy vị cử nhân khác cũng đang trọ ở đây, họ đang bàn tán về kỳ thi hôm nay.
Thấy Đỗ Hành xuống, họ vội vã gọi hắn lại ngồi cùng.
Nghe những cử nhân thi sau kể lại, khi biết khảo quan là Vương gia và quan Hàn lâm, lập tức có người sợ đến toát mồ hôi, trả lời câu hỏi ấp úng, rồi bị mời ra ngoài.
Cũng có người bị loại vì có sẹo trên người hoặc ngoại hình không đạt.
Đến cuối buổi thi, khảo quan cũng đã mệt mỏi, những người nói dài dòng, lan man cũng bị mời ra ngoài.
Hôm nay đã thi xong một nửa số thí sinh, ngày mai sẽ thi nốt số còn lại.
Số người hoàn thành bài thi hôm nay chỉ có hơn năm mươi người, lần này số quan vị trống chưa đến mười, e rằng tỷ lệ chọi là mười lấy một.
Mọi người đều than thở, xem ra sau này muốn làm quan sẽ càng khó khăn hơn, dù lần này có được tuyển hay không, cũng may là đã đến đây.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, e rằng cả đời sẽ không có duyên với con đường làm quan. Đỗ Hành ăn cơm uống trà với mọi người một lúc, đến tối mới về phòng.
Ba ngày rảnh rỗi cũng không dễ chịu gì, các cử nhân lo lắng như trải qua ba năm, cuối cùng cũng đến ngày dán bảng thông báo.
Sáng sớm, các cử nhân chen chúc nhau trước bảng thông báo, cũng chẳng màng đến hình tượng hương thân, người đọc sách nữa.
Đỗ Hành hai lần đều không chen vào được, cuối cùng Dịch Viêm như một cây cột sắt chen đến dưới bảng thông báo, những người khác muốn đẩy hắn ra cũng chỉ có nước tự ngã.
“Lão gia.”
Đỗ Hành ngẩng lên thấy Dịch Viêm đang đứng dưới bảng thông báo giơ cao tay, trong lòng hắn lập tức hiểu ra.
Giơ tay là đỗ, lắc đầu là trượt.
Vậy mà hắn lại thi đỗ thật, sắp được đến nơi nhậm chức làm quan rồi!
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Hành lại là hơi bối rối, hắn không hoàn toàn chắc chắn mình sẽ đỗ, nên cũng chưa tính đến chuyện chuyển nhà.
Hắn đi vào phủ nha, chỉ mong bốc thăm trúng một huyện nào đó gần gần một chút, như vậy cũng đỡ vất vả hơn.
Cuối cùng chỉ còn lại tám cử nhân, yên lặng chờ ngày mai bốc thăm bổ nhiệm.
Ngày hôm sau, tám người trúng tuyển đúng giờ đến phủ nha, mọi người hồi hộp chờ đợi, một lúc lâu sau mới thấy khay bốc thăm được bưng ra.
Tri phủ nói: “Hiện tại phủ nha đang có các chức vụ trống như một tri huyện, một huyện thừa, hai giáo dụ, hai huấn đạo, một phủ kinh lịch, một tri sự. Tổng cộng tám chức vụ, cao nhất là tri huyện chánh thất phẩm, còn lại đều là quan lại dưới thất phẩm, nơi nhậm chức và chức vụ cụ thể là gì thì tùy vào vận may của mọi người.”
Nghe vậy, các cử nhân mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đều nhắm vào chức tri huyện chánh thất phẩm, phải biết đây không phải là cơ hội dễ có được.
Đỗ Hành thì mong muốn giản dị hơn, hắn nghiến răng, chỉ mong đừng xui xẻo bốc trúng chức tri sự chánh cửu phẩm nhỏ nhất kia.
Hắn xắn tay áo, đang định thể hiện bản thân thì tri phủ nói:
“Đỗ Hành, ngươi không cần bốc thăm nữa. Lần thi vấn đáp này, Vương gia và quan Hàn lâm rất ấn tượng với ngươi, điểm thi của ngươi đứng đầu, Vương gia đã bổ nhiệm ngươi làm tri huyện.”