Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:13:12
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Hành trong lòng tràn đầy mãn nguyện, nói với mọi người trong phòng đang bận rộn: “Hôm nay là ngày vui, tất cả đều được thưởng hậu hĩnh.”

Bận rộn một hồi, thu dọn xong xuôi, Đỗ Hành bế Nhị bảo cho Tần Tri Diêm đang lo lắng chờ đợi bên ngoài xem.

Nhà họ Tần lại vui mừng một phen.

Giờ đã có Nhị bảo, lại sinh vào mùa thu, Đỗ Hành lấy ý từ câu thơ “Sương giăng lạnh lẽo gió se se, Vài nhà liếp vách khói mờ che”, đặt tên con là Đạm Sách.

Nhà có con trai nối dõi tông đường, cả nhà họ Tần đều vui mừng.

Tần Tri Diêm là thúc công, không làm được gì khác, liền đi làm hộ tịch cho Nhị bảo.

Nhưng trước khi làm hộ tịch vẫn đến hỏi ý kiến hai vợ chồng.

“Mấy năm trước lúc sinh Thừa Ý, hộ tịch của con được ghi vào nhà họ Tần, hộ tịch của Đạm Sách hai người định làm thế nào?”

Người trong thôn đều biết Đỗ Hành là con rể ở rể nhà họ Tần, lúc trước khi hai người thành thân, Đỗ Hành đã đưa rất nhiều sính lễ, dắt theo một con bò đến nhà họ Tần, tuy người ngoài không biết số tiền đó rốt cuộc là của ai, nhưng dù sao cũng được tiếng tốt.

Sau đó Đỗ Hành lại liên tiếp đỗ tú tài, cử nhân, người trong thôn còn không kịp

nịnh bợ, ai dám nói hắn là con rể ở rể.

Dần dần, chuyện này cũng chìm xuồng, không còn ai nhắc đến, người trong huyện thậm chí còn không biết.

Trước kia nhà họ Tần thấy Đỗ Hành là người có tiền đồ, nên đã thuyết phục để hộ tịch của con được ghi vào nhà họ Tần, tự nhiên cũng theo họ Tần.

Đỗ Hành lúc đó đồng ý rất sảng khoái, cũng không nói gì nhiều.

Bây giờ thì khác, Đỗ Hành đã đỗ cử nhân, là hương thân có tư cách làm quan, hiện giờ lại sinh con trai nối dõi, để không làm tổn thương tình cảm gia đình, tự nhiên không thể tự ý quyết định.

Nếu vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn thì hai phu phu cũng không sống thoải mái.

“Cứ làm theo lệ cũ đi.”

Đỗ Hành chưa từng so đo chuyện này, nếu không phải nhờ Tiểu Mãn thì hắn đâu có được ngày hôm nay.

Những thứ hư danh đó hà cớ phải so đo, dù sao con cũng là do Tiểu Mãn sinh ra, theo họ ai cũng không quan trọng.

Hơn nữa, nếu một cái họ có thể làm cho Tiểu Mãn và nhà họ Tần an tâm hơn, hắn hà cớ gì không làm.

Tần Tiểu Mãn đang uống canh gà liền kéo áo Đỗ Hành: “Thừa Ý đã được ghi vào nhà họ Tần rồi, Đạm Sách có thể ghi vào tên chàng.”

“Vậy thì phiền phức lắm, một nhà hà tất phải có hai họ. Sau này khi chúng ta trăm tuổi, Thừa Ý và Đạm Sách khác họ, huynh để hai anh em chúng nó sống thế nào, đến lúc đó lại gây ra chuyện.”

Tần Tiểu Mãn nhíu mày: “Ta chỉ sợ chàng không vui.” “Không sao, cứ quyết định vậy đi.”

Tần Tri Diêm nói: “Việc gì cũng phải để hai phu phu bàn bạc thống nhất ý kiến mới được, chúng ta là người lớn cũng không thể trái ý các con.”

Tần Tiểu Mãn: “Vậy thì nghe theo Đỗ Hành đi.”

Nhà thêm người thêm phúc, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, chỉ thêm một đứa nhỏ mà trong nhà như náo nhiệt hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-220.html.]

Không ít người gửi quà đến, đều chúc mừng Đỗ Hành có con trai, tự nhiên cho rằng cuối cùng đã có con trai, Đỗ Hành vui mừng, sau này đã có người nối dõi, đồng thời cũng dập tắt hy vọng của những người có ý đồ khác.

Thật ra, Đỗ Hành cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là có thêm một đứa con, hắn thật sự rất vui, chứ không quan tâm là con trai hay con gái.

Tiểu Thừa Ý cũng không chơi với các bạn nhỏ nữa, suốt ngày ở trong nhà, lấy cái trống lắc hồi nhỏ của mình để dỗ em.

Gia đình bốn người sống êm ấm hòa thuận.

Cuối mùa thu hoạch, Đỗ Hành nhân dịp trời đẹp làm tiệc đầy tháng cho Nhị bảo, cũng coi như là một buổi tiệc vui vẻ.

Đầu năm sau, đúng vào kỳ khảo hạch tuyển chọn quan lại của triều đình, gây ra sóng gió lớn.

Hàng năm, triều đình đều khảo hạch quan lại, nhưng khảo hạch hàng năm khá lỏng lẻo, chỉ cần năm đó làm việc không có lỗi lầm lớn thì đều không bị phạt.

Nhưng cứ năm năm một lần đại tuyển chọn lại rất nghiêm ngặt, hai lần đại tuyển chọn sau cùng dưới thời tiên đế, do tuổi đã cao nên việc khảo hạch quan lại cũng tương đối nới lỏng, nhiều quan lại tại chức chỉ cần không có công cũng không có lỗi đã được coi là tốt, có người phạm lỗi nhưng cũng chỉ bị điều chuyển ngang, khiến cho triều đình xuống dốc vào những năm cuối đời của Hoàng đế Quang Duẫn.

Quan lại quen thói làm việc qua loa, tuy biết tân đế lên ngôi chắc chắn sẽ có sự thay đổi lớn, cũng có ý muốn làm chút thành tích để có được chức vụ tốt hơn trong năm đại tuyển chọn, nhưng những năm trước đã lười biếng thành quen, đâu dễ gì thay đổi, mấy năm trước lại chẳng làm được trò trống gì, nửa năm cũng không khá lên được.

Không ngờ tân đế ra tay mạnh mẽ, lần đại tuyển chọn này nghiêm khắc hơn nhiều so với tưởng tượng của các quan lại.

Triều đình quan lại thừa tạp, tân đế nhân dịp đại tuyển chọn này đã sa thải rất nhiều quan lại.

Chưa nói đến những quan lại ở kinh thành, ngay dưới mắt hoàng đế, việc khảo

hạch tự nhiên không cần phải nói là nghiêm khắc.

Chỉ nói đến những quan lại nhỏ ở địa phương mà dân chúng dễ tiếp xúc, hoàng đế cũng nghiêm khắc kiểm tra dựa trên dân số, ruộng đất, thủy lợi, tố tụng, giáo dục văn hóa…

Những người không đạt ba tiêu chí, từ trước kia khảo hạch không công cũng không có tội, nay bị coi là làm việc tắc trách, những người trước kia chỉ bị điều chuyển ngang, năm nay đều bị giáng chức.

Có tri phủ bị giáng xuống làm tri châu, tri huyện cũng bị điều động rất nhiều, phần lớn là từ huyện giàu sang chuyển đến huyện nghèo, cũng có tri huyện bị giáng xuống làm huyện thừa, nghiêm trọng hơn là những người khảo hạch kém bị cách chức trực tiếp.

Các quan lại thấy hình phạt mới biết tân đế mạnh tay đến mức nào, lại khóc lóc than thở lúc tại chức đã không cố gắng.

Ví dụ như vị tri huyện của bổn huyện, lần đại tuyển chọn này bị giáng từ chức tri huyện xuống làm huyện thừa của một đại huyện, phẩm hàm trực tiếp từ chánh thất phẩm xuống chánh bát phẩm.

Những huyện nhỏ như huyện Lạc Hà không có chức huyện thừa, chức vụ này ở đâu cũng bị tri huyện đè đầu cưỡi cổ, đối với vị tri huyện này đã quen làm người đứng đầu, sao chịu được ngày ngày bị cấp trên đè nén.

Chỉ tiếc là dù có hối hận hay tiếc nuối thì bây giờ cũng không thể thay đổi được gì.

Triều đình lần này có động thái lớn, sa thải một lượng lớn quan lại, những tiến sĩ chờ được bổ nhiệm trước đây đã được tân đế triệu tập lại.

Những tiến sĩ tam giáp chờ bổ nhiệm cuối cùng cũng được trọng dụng.

Đỗ Hành và Tần Chi Phong đang uống trà ở quán trà, cũng nói chuyện phiếm về việc này.

Hiện giờ quán trà quán rượu nào cũng đang bàn tán về chuyện này.

Tân đế lần này không màng đến sự bất mãn của các quan lại mà khảo hạch sa thải quan lại, không chỉ là để giải quyết vấn đề quan lại thừa tạp, không ít quan lại trong triều trước kia là người của Thái tử và Nhị hoàng tử, lần thanh trừng này, một phần là để loại bỏ những người cũ của Thái tử và Nhị hoàng tử.

Sau đó lập tức bổ nhiệm những tiến sĩ chờ bổ nhiệm, những tiến sĩ này chờ đợi đã lâu, nay được tân đế trọng dụng cuối cùng cũng có được một chức vụ, tự nhiên là đội ơn tân đế, như vậy liền trở thành người của tân đế.

Loading...