XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:13:08
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Hành vội vàng đứng dậy, đụng phải góc bàn suýt nữa làm đổ chén trà, cũng chẳng màng đến cơn đau nhói ở eo: “Người đâu, hiện giờ ở đâu? Có sao không?”
“Vừa mới đưa về.”
“Tên phu xe này là thế nào, ta đã dặn dò đến tám trăm lần rồi!” Đỗ Hành vội vã chạy về phía phòng sinh.
Vừa đi nhanh, vừa dặn Dịch Viêm đi mời bà đỡ và đại phu, rồi lại sai người hầu trong nhà đun nước nóng.
Tần Tri Diêm cũng vội vàng theo Đỗ Hành đi xem tình hình.
Giữa lúc hoảng loạn mà Đỗ Hành vẫn sắp xếp đâu ra đấy, chắc hẳn không phải chỉ ngày một ngày hai, ngay cả Tần Tri Diêm, người đã làm ông nội, cũng phải há hốc mồm.
Đỗ Hành lao vào phòng sinh, lúc này Tần Tiểu Mãn đang nằm trên giường, bụng to vượt mặt, nước ối đã vỡ, cậu ôm bụng, mặt nhăn nhó như quả khổ qua, răng nghiến chặt.
Một mặt là đau bụng, mặt khác thời tiết lại nóng nực, mồ hôi to như hạt đậu trên trán làm ướt cả tóc.
Thấy Đỗ Hành vào, cậu vội vàng nắm lấy tay hắn, siết chặt cổ tay Đỗ Hành: “Đau quá! Ta thấy còn đau hơn lần trước!”
Tần Tiểu Mãn kêu oai oái: “Nếu ta chết, chàng phải ở vậy cho ta!”
Đỗ Hành trong lòng hoảng loạn, xoa xoa tay Tần Tiểu Mãn, ngồi xổm xuống: “Nói bậy, không được nói những lời xui xẻo!”
Hắn quay sang hỏi người hầu: “Không phải đang yên đang lành sao lại bị xe đ.â.m trúng?”
Tên người hầu run rẩy giải thích: “Dạo này trong thành có nhiều xe ngựa chở ngô thu hoạch mùa thu, chở nhiều hàng hóa, đường phố đông đúc, cũng không phải thật sự bị xe đâm, chỉ là ngựa thắng gấp, xe lắc lư một chút.”
Đường phố trong huyện vốn đã không rộng, lại toàn là người đi bộ lẫn với xe ngựa, chuyện xe cộ va chạm nhau xảy ra như cơm bữa.
Mấy năm trước, vào mùa thu hoạch, đường phố đông đúc, nha huyện còn phái nha sai ra tuần tra kiểm soát trật tự, nay tri huyện sắp mãn nhiệm, ngày càng lơ là công việc, chỉ lo tính toán túi tiền của mình.
Đỗ Hành tự biết cũng không thể trách người dưới, tình hình vốn là như vậy, chỉ trách mình không nên để Tần Tiểu Mãn bụng mang dạ chửa còn ra ngoài.
Nhìn Tần Tiểu Mãn mồ hôi nhễ nhại, trong lòng lo lắng cũng toát mồ hôi hột, hắn nâng tay Tần Tiểu Mãn lên mũi mình: “Sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu, bà đỡ sắp đến rồi.”
Tần Tiểu Mãn vốn đang đau bụng, kêu gào vài tiếng cho Đỗ Hành thương, thấy hắn như vậy, tay cầm tay mình cũng run lên, liền không muốn kêu nữa để hắn đỡ sợ: “Chàng đừng hoảng, không phải sinh con đầu lòng nên sẽ không khó khăn lắm đâu.”
Đỗ Hành cau mày, lần trước sinh Thừa Ý, Đỗ Hành vẫn còn ở trong huyện, cũng không biết sinh nở khó khăn thế nào, hắn một đường chạy về, tim như treo lơ lửng trên cổ họng, nhưng dù sao cũng không tận mắt chứng kiến, đến khi về nhà thì con đã chào đời.
Cứ tưởng sinh con không khó khăn gì, giờ tận mắt thấy cảnh sinh nở, hắn mới thực sự tỉnh ngộ.
Hắn nắm tay Tần Tiểu Mãn nói: “Chúng ta không cần nhiều con, sinh Nhị bảo xong sẽ không để đệ chịu khổ nữa.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy nghiến răng, rút tay ra gõ vào đầu Đỗ Hành: “Nói cái gì vậy, để người khác nghe thấy còn ra thể thống gì? Nhà người ta còn sợ không đủ con, gia đình không đủ đông vui, chàng lại không muốn nhiều con nữa. Ui da…”
“Nếu ta không sinh cho chàng, chàng còn định nhờ ai sinh nữa?”
“Nếu chàng không lên giường với người khác mà sinh được con, ta cũng chịu.” Đỗ Hành: “…”
“Lúc nào rồi còn nói mấy chuyện này.”
Chỉ chốc lát sau, bà đỡ và đại phu gần như bị Dịch Viêm xách đến. Đỗ Hành không tiện ở lại phòng sinh nữa, bị bà đỡ đuổi ra ngoài.
Qua khe cửa sổ, Đỗ Hành vẫn nghe thấy tiếng động bên trong, hắn lo lắng đi qua đi lại.
“Cha!”
Tiểu Thừa Ý thấy trong nhà ồn ào, trẻ con rất nhạy cảm, dù người hầu dỗ dành không cho lại gần, nhưng cậu bé vẫn lon ton chạy đến bên cha.
“Sao lại chạy đến đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-219.html.]
Đỗ Hành nghe tiếng quay đầu lại, thấy cậu con trai chạy nhanh như bay, sợ con ngã, vội vàng bước tới ôm con lên.
Thừa Ý nghe thấy tiếng Tiểu Mãn bên trong, cậu bé ôm chặt cổ Đỗ Hành, nhíu mày: “Là A cha, cha, A cha sao vậy?”
Đỗ Hành dỗ dành con: “A cha đang sinh em bé, sẽ nhanh thôi, không sao đâu.” “Nhưng A cha nghe có vẻ đau lắm, Thừa Ý sợ.”
Cậu bé ôm Đỗ Hành, nhìn vào trong phòng, mắt nhanh chóng đỏ hoe: “Thừa Ý muốn vào xem A cha.”
“A cha sinh em bé không được vào xem đâu.”
Đỗ Hành xoa nhẹ đầu Thừa Ý: “Nếu vào làm em bé sợ thì càng khó sinh, A cha sẽ càng đau. Thừa Ý ngoan, ở ngoài đợi nhé?”
Nghe vậy, Thừa Ý không dám ầm ĩ nữa, chỉ ôm chặt cổ Đỗ Hành, mím môi đỏ như trái ổi, nước mắt lưng tròng, mỗi lần hít mũi, nước mắt lại chảy dài trên má.
Đỗ Hành nhìn mà xót xa, hai đầu đều đau.
Chỉ thấy người hầu bưng nước ra vào liên tục, không biết đã qua bao lâu, cả trong lẫn ngoài đều toát mồ hôi hột, cuối cùng mới nghe thấy tiếng khóc trong trẻo của trẻ sơ sinh.
Thừa Ý mắt mũi đỏ hoe nghe thấy tiếng khóc liền ngẩng đầu lên khỏi vai Đỗ
Hành, đôi mắt ướt nhèm, ngay cả hàng mi dày cũng ướt đẫm dính vào nhau: “Là tiếng của em bé.”
Vừa dứt lời, bà đỡ liền ra báo tin vui: “Chúc mừng Đỗ lão gia có thêm quý tử, mẹ tròn con vuông!”
Lời này như liều thuốc trấn an, Đỗ Hành vội vàng bế Thừa Ý chạy vào trong.
Trong phòng vẫn còn mùi m.á.u tanh, Nhị bảo vừa sinh ra đã được bế đi lau người và quấn vào tã lót, Tần Tiểu Mãn đã kiệt sức, thở yếu ớt, nằm trên chồng gối.
Thấy Thừa Ý khóc lóc, cậu nói: “Có em rồi mà còn khóc nhè.”
Thừa Ý vội vàng tuột xuống khỏi tay Đỗ Hành, chạy đến bên giường, cậu bé cao hơn giường một chút, liền ôm Tần Tiểu Mãn, đặt đầu lên n.g.ự.c cậu: “A cha có đau không?”
Tần Tiểu Mãn xoa đầu Thừa Ý: “Không đau.”
Đỗ Hành cũng ngồi xuống bên giường, nắm tay Tần Tiểu Mãn, như vừa trải qua một kiếp nạn, hai người dựa vào nhau.
“Đỗ lão gia, tiểu thiếu gia nặng tám cân đấy, đúng là một cậu bé bụ bẫm.” Một lúc sau, bà đỡ mới bế Nhị bảo lại.
Đỗ Hành đón lấy Nhị bảo nặng trịch, cậu bé vẫn còn ửng hồng, vừa chào đời đã khóc, mắt hơi ươn ướt.
Thừa Ý cũng rất tò mò, đứa em ở trong bụng A cha lâu như vậy cuối cùng cũng chào đời, cậu bé cúi xuống nhìn đứa bé nhỏ hơn mình một nửa đang nằm trong tã lót.
Cảm thấy rất mềm mại, giống như khối bột mà cha nhào lúc nấu ăn, lại giống như quả hồng chín, chỉ cần chọc nhẹ là sẽ vỡ.
Cậu bé chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Mãn:
“A cha, em bé giống A cha.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy cười yếu ớt: “Nhỏ xíu thế này, con đã biết giống ai?” Đỗ Hành bế Nhị bảo lại gần cho Tần Tiểu Mãn xem: “Mắt và miệng rất giống
đệ, Thừa Ý cũng nhận ra đấy.”
Tần Tiểu Mãn nhìn đứa con, khóe miệng nhếch lên: “Vậy cũng coi như ta không uổng công sinh nở một phen.”
Thừa Ý nhìn Tần Tiểu Mãn mặt mày tái nhợt, lấy khăn tay nhỏ của mình lau mồ hôi cho cậu: “A cha sinh Thừa Ý cũng vậy sao?”
“Ừ.”
Thừa Ý xót xa: “Sau này Thừa Ý nhất định sẽ nghe lời A cha, mỗi bữa ăn một bát cơm to, không lén nhè rau nữa.”
“Đúng là con ngoan của A cha.” Tần Tiểu Mãn cười: “Đến đây cho A cha thơm cái nào.”