Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:04:31
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thủy Cần cười cười, cậu nhóc nhà họ Vân ở cuối ngõ bây giờ cứ cách ba bữa nửa ngày lại đến tìm Thừa Ý chơi cùng, Tần Tiểu Mãn không ngăn cản nên trẻ con càng đến chơi thường xuyên hơn.

“Cánh cổng nặng như vậy, tiểu công tử làm sao mở được. Tiểu Lục ở phòng gác cổng giờ này chắc đang ngủ gật, để nô tỳ đi mở cửa cho công tử.”

“Được ạ.”

Thừa Ý vui vẻ nắm tay Thủy Cần ra cổng lớn.

Vân Đoạt nói sáng nay mẫu thân huynh ấy muốn đưa huynh ấy ra khỏi thành đến chùa, không biết hôm nay có mang quýt nhỏ về cho nó không.

Nó rất thích quýt nhỏ Vân Đoạt mang cho nó, mỗi lần a cha khó chịu đều cần vỏ quýt, nó ăn quýt xong thì có thể đưa vỏ cho a cha.

Cánh cổng lớn mở ra, ánh nắng ấm áp theo đó chiếu vào trước cửa nhà, Thừa Ý vừa định gọi tên Vân Đoạt, thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhỏ dừng ở cửa.

Chiếc xe ngựa rất quen thuộc nhưng đã lâu rồi không thấy.

Dịch Viêm ca ca mặt lạnh nhảy xuống xe trước, sau đó màn xe vén lên, nó lập tức chạy ra ngoài, chạy lon ton về phía đó.

“Cha cha!”

Đỗ Hành một tay bế con trai lên, vui vẻ hôn lên má nó một cái: “Con biết hôm nay cha về sao?”

Hoàn toàn là niềm vui bất ngờ, Thừa Ý ôm cổ Đỗ Hành, vui mừng đến quên cả mục đích ban đầu ra ngoài là gì.

Nằm trên vai Đỗ Hành, vui vẻ như hoa hướng dương dưới ánh nắng xuân tháng tư.

“Con không biết hôm nay cha về nhà, nếu biết sẽ ra đầu ngõ đón cha!”

Đỗ Hành nhìn con trai đáng yêu, nhất thời quên hết mọi phiền muộn, nhìn ánh nắng tháng tư trong sân, hoàn toàn khác với thời tiết ở kinh thành.

Trong lòng hắn cũng tan hết mây mù, quả nhiên vẫn là ở nhà tốt nhất. “Tiểu Thừa Ý ở nhà có ngoan ngoãn ăn cơm không?”

Thừa Ý vội vàng gật đầu: “Dạ có, a cha còn nói con cao hơn rồi ạ.” Đỗ Hành vui mừng trong lòng: “Cha nhỏ đâu?”

“Ở trong phòng ngủ với em bé ạ, cha đừng làm ồn đánh thức cha nhỏ.” Đỗ Hành gật đầu: “Ừ.”

Hai cha con nhẹ nhàng mở hé cửa, cố gắng không phát ra tiếng động, rón rén bước vào phòng.

Người trên giường vẫn đang ngủ say.

“Thừa Ý, lại không ngủ trưa chạy ra ngoài chơi sao?”

Không biết đã ngủ bao lâu, Tần Tiểu Mãn mơ màng lật người, theo bản năng sờ soạng đứa nhỏ đang ngủ bên cạnh, sờ một cái thì hụt.

Cậu vẫn còn hơi buồn ngủ, phát hiện không có ai liền lẩm bẩm một câu.

Vừa định tỉnh dậy hỏi đứa nhỏ một tiếng, thì trước khi cậu tỉnh táo lại đã có một bàn tay nắm lấy tay cậu.

Tần Tiểu Mãn cảm thấy rất quen thuộc, trong lòng theo bản năng cảm thấy an tâm, lại nhắm mắt ngủ tiếp một lúc.

Nhưng chỉ một lát sau, cậu bỗng mở to mắt.

Nhìn người đang mỉm cười trước mặt, Tần Tiểu Mãn nhíu mày, mơ mơ màng màng lại cảm thấy như đang nằm mơ.

Cậu vội vàng chống người dậy, Đỗ Hành vội vàng đưa tay đỡ cậu: “Chàng…sao chàng lại về rồi?”

Đỗ Hành cười xin lỗi: “Phu quân đệ bất tài, không vào được điện thí, nên về nhà sớm.”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy giãn lông mày, bỗng nhiên cười, cậu nắm ngược lại tay Đỗ Hành: “Bình an trở về là tốt rồi, đỗ hay không thì có quan trọng gì.”

Cậu nhìn người trước mặt, đưa tay sờ sờ mặt hắn: “Chàng gầy đi rồi. Có phải chịu khổ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-214.html.]

Đỗ Hành nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, nhắm mắt lại hưởng thụ một lúc: “Chỉ là ta quá nhớ đệ và con thôi.”

Tần Tiểu Mãn đưa tay ôm Đỗ Hành: “Về nhà là tốt rồi, không sao cả, không sao cả.”

“Những ngày chàng không có ở nhà, ta luôn nằm mơ linh tinh, bây giờ thấy chàng bình an trở về ta liền yên tâm. Có lẽ là do tiểu tử trong bụng quấy phá nên ta mới vậy.”

“Con đã lớn tháng rồi, quấy phá cũng là chuyện thường. Giờ ta về trông chừng rồi, chắc là nó không dám quậy nữa.”

Tần Tiểu Mãn cười một tiếng, rồi lại vui vẻ, kéo Đỗ Hành kể chuyện trong huyện: “Con nhà đường ca sinh rồi, là con trai, cả nhà đường thúc vui lắm. Chàng bây giờ về vừa kịp ăn tiệc đầy tháng.”

Đỗ Hành gật đầu: “Là chuyện vui.”

Tần Tiểu Mãn nói một hồi, chợt nhớ ra: “Thừa Ý nhà chúng ta đâu!”

Đỗ Hành cười nói: “Ở trong vườn, có một tiểu tử mập mạp đứng khóc ở ngoài cửa, vừa rồi mới đón vào, hai đứa giờ đang trồng cây đào trong vườn.”

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một quả quýt nhỏ bên cạnh: “Đây, Thừa Ý để dành cho đệ.”

Chuyện Đỗ Hành trượt rất nhanh truyền khắp những người quen biết, nhìn các sĩ tử trong huyện lần lượt trở về, cũng không có ai nói lời châm chọc hay mỉa mai, nghe tin đều an ủi đôi câu.

Thi hội không phải chuyện nhỏ, người không đỗ nhiều vô số kể, Đỗ Hành lần đầu tiên dự thi trượt cũng là chuyện thường tình, ngay cả những hoàng thân quốc thích vào trường thi cũng có người trượt, tài năng của Đỗ Hành thi đến bây giờ cũng đủ để kiêu hãnh rồi.

Những người đó tự nhiên không dám nói gì, dù sao bản thân cũng không hơn gì người ta.

Mọi người đều không tìm hiểu nguyên nhân trượt.

Nhưng hôm nay, Đỗ Hành đến phủ nha nhận tiền trợ cấp hàng tháng của cử nhân, lại bị người ta nói móc đôi câu.

Để cho các cử nhân, hương thân cảm nhận được ân điển của triều đình, để tri huyện áp chế những kẻ địa phương này, tiền trợ cấp hàng tháng của cử nhân và tú tài phải do bản thân tự mình đến huyện nhận, mỹ miều là tăng cường mối quan hệ giữa sĩ tử trong huyện và quan huyện.

Số tiền không lớn, nhưng tháng nào cũng phải tươi cười chạy tới chạy lui, lại không thể không đi nhận.

Các hương thân đều ngầm hiểu đây là thủ đoạn áp chế của phủ nha.

Đỗ Hành vào phủ nha, đáng lẽ phải đến phòng hộ tịch tìm điển sử để nhận tiền,

hôm nay điển sử xin nghỉ không có mặt, nên chỉ có chủ bộ làm việc thay.

Trong huyện có hai chủ bộ, một là Tần Tri Viêm, người kia là một chủ bộ tên Mã Hữu Tài.

Tên là Hữu Tài, nhưng bản thân lại chẳng có tài cán gì, có công danh tú tài, ngày trước còn là do bỏ tiền ra mua.

Nhưng lại có quan hệ họ hàng xa đến không thể xa hơn với tri huyện, nên mới chen chân được vào phủ nha làm chủ bộ.

So với Tần Tri Viêm, người này càng giỏi nịnh hót, lại răm rắp nghe theo tri huyện, nên càng được tri huyện tín nhiệm hơn.

Sự tín nhiệm ở đây, tất nhiên là làm những việc tư ở nhà không có lợi cho thanh danh của quan.

Mã Hữu Tài và Tần Tri Viêm cùng chức vụ, thuộc dạng cạnh tranh, tự nhiên luôn bất hòa.

Đỗ Hành lễ phép bước vào phòng làm việc, định tìm Tần Tri Viêm để nhận tiền, đang định đăng ký thì Mã Hữu Tài ngồi ở đầu kia khẽ ho một tiếng:

“Đỗ cử nhân là đến nhận tiền trợ cấp tháng này phải không? Hoàng điển sử không có mặt, trước khi xin nghỉ đã giao lại công việc cho ta, ngươi đến chỗ ta làm thủ tục là được.”

Đỗ Hành nhìn Tần Tri Viêm một cái, thấy ông gật đầu, lúc này mới đi qua. “Vậy thì làm phiền Mã chủ bộ rồi.”

“Không phiền.” Mã Hữu Tài chậm rãi lấy sổ đăng ký ra khỏi tủ: “Đỗ cử nhân lặn lội đường xa lên kinh đô dự thi hội vất vả rồi. À, mà này, sao Đỗ cử nhân lại về huyện sớm vậy, có phải trong nhà có việc?”

Đỗ Hành nhìn bộ dạng giả vờ không biết của người kia, diễn xuất quả thật kém cỏi.

Loading...