XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 213
Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:04:26
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bảy ngày sau, cửa trường thi mở ra, Đỗ Hành mang theo đồ đạc đi ra từ cổng Bắc.
Thời tiết âm u gần một tháng, vậy mà chiều hôm nay lại le lói vài tia nắng, chiếu xuống người có chút hơi ấm của mùa xuân tháng ba.
Cổng trường thi vẫn luôn ồn ào, xe ngựa chen chúc.
Giữa dòng người, bước chân Đỗ Hành có phần nặng nề, không chỉ vì bị giam cầm trong căn phòng thi chật hẹp suốt mấy ngày, mà còn vì tâm trạng phức tạp.
Hắn quay đầu nhìn trường thi kinh đô được xây dựng nguy nga, tráng lệ, khẽ lắc đầu, bước về phía xe ngựa nhà mình.
“Lão gia vào trường thi bảy ngày liền, hôm nay có sắp xếp gì không?”
Dịch Viêm vốn lạnh lùng cũng nhận ra tâm trạng Đỗ Hành không tốt, hắn đợi ở cổng trường thi một lúc, nhìn thấy sắc mặt của các sĩ tử lần lượt đi ra, người vui kẻ buồn, nhưng đa phần là buồn.
Chỉ là không ngờ lão gia nhà mình cũng là một trong số đó.
Hắn không hiểu được một kỳ thi quan trọng như thế nào đối với người đọc sách, nhưng vẫn lên tiếng nói một câu muốn chuyển hướng sự chú ý của Đỗ Hành.
Đỗ Hành đặt hòm sách xuống, ngồi lên xe ngựa có đệm mềm, thở ra một hơi, lắc đầu: “Về nhà nghỉ ngơi hai ngày, không làm gì khác.”
Dịch Viêm nhìn hắn một cái, không nói thêm gì, đánh xe quay về.
Xuân vi đầu tháng tám yết bảng, tính ra còn hơn hai mươi ngày, so với sự mong chờ và thấp thỏm chờ đợi như trước đây, lần này Đỗ Hành không hề trông mong vào việc yết bảng.
Ba đợt thi trong trường thi, hắn thi mà lòng như lửa đốt, không hề làm bài cẩn thận.
Từ kỳ thi đồng sinh đến kỳ thi hội, ngay cả kỳ thi đồng sinh cấp thấp nhất cũng đã tạo cho người đọc sách hình ảnh về một kỳ thi công bằng nghiêm minh, ai ngờ được ở ngay chân thiên tử, kỳ thi hội quan trọng như vậy lại có chuyện gian lận.
Đỗ Hành không khỏi thất vọng, kỳ thi hội số lượng người đỗ có hạn, mỗi một người gian lận, sẽ có một người tài học thực sự đáng được đỗ bị mất danh ngạch mà trở về tay không.
Những sĩ tử nghèo khổ dưới gầm trời này bất chấp mưa gió rét buốt, miệt mài học tập để đến được đây vốn đã khó khăn hơn người thường, vậy mà lại có những người lợi dụng việc ở kinh thành, một tay che trời.
Nghĩ đến đây, thật sự khiến người ta căm phẫn.
Đồng thời với sự thất vọng, trong lòng hắn cũng khẳng định, triều đình kinh thành này e rằng thật sự sắp loạn.
Chủ khảo của kỳ thi hội là Lễ bộ Thị lang chủ trì, lại phái cả Khâm sai đại thần, đây đều là quyền thần trong triều, người được tín nhiệm, bây giờ lại xuất hiện việc lộ đề, như vậy chứng tỏ đã có sơ hở ở trên.
Hắn chỉ là một thư sinh nhỏ bé ở nơi hẻo lánh, không quyền không thế, cho dù có chút tài năng, đến lúc vào điện thí, thời buổi loạn lạc này chỉ e sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực.
Lúc thi hắn trong lòng luôn bất an, tình hình triều đình hiện nay biến động khôn lường, hắn đã thử nghĩ đến tình huống sau khi đỗ.
Tam giáp vô dụng không được bổ nhiệm chức quan, chỉ có thể vất vả chờ đợi; chen vào nhị giáp, tuy được làm quan, nhưng trong triều không có người thân quen, làm sao hiểu rõ được cuộc đấu tranh quyền lực, hơi bất cẩn một chút là vạn kiếp bất phục.
Nói xa hơn, nếu may mắn đỗ nhất giáp, tất nhiên là đắc ý, nhưng hắn đã bị lộ đề, cho dù tất cả đều là vô tình, một khi sự việc bại lộ, hậu quả khó lường.
Dù là khả năng nào, Đỗ Hành vẫn không cho rằng lần này mình đỗ đạt có thể đứng ngoài cuộc.
Đã như vậy, hà tất phải vùng vẫy.
Trước đây hắn và Tần Tiểu Mãn cùng nhau ước hẹn chỉ cần đỗ cử nhân, có thể che chở cho gia đình, không lo cơm áo gạo tiền, sống qua ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-213.html.]
Giờ ước nguyện đã thành hiện thực, nên biết đủ là vui.
Đỗ Hành cũng khá thản nhiên, hắn đối với kỳ thi hội không quá chấp niệm.
Chỉ là gặp phải những chuyện này trong lòng không khỏi vẫn rối bời, đã không còn hy vọng vào bảng vàng, ra khỏi trường thi liền muốn rời khỏi nơi thị phi, lập tức trở về huyện Lạc Hà.
Nhưng nếu hắn lập tức khởi hành, khi đến huyện thì xuân vi chưa yết bảng, như vậy chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Để chắc chắn, hắn vẫn đợi đến gần ngày yết bảng mới khởi hành về huyện. Ngày mồng tám tháng ba, xuân vi phóng bảng.
Từ kỳ thi đồng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Đỗ Hành trượt.
Nhưng mọi chuyện đã có chuẩn bị tâm lý, làm cho có lệ một chút, Đỗ Hành liền về nhà trả lại chỗ ở, đánh xe quay về huyện.
…
Tháng tư trời ấm áp, những phiến đá xanh buổi chiều được phơi khô ráo, xuân về nắng đẹp khiến người ta buồn ngủ.
Trong nhà yên tĩnh, ánh nắng xuân tháng tư chiếu xuống khung cửa sổ, theo gió bay vào vài cánh hoa đào màu hồng phấn.
Thừa Ý thò đầu ra khỏi chăn, nhìn Tần Tiểu Mãn đang nhắm mắt ngủ bên cạnh, hơi thở đều đều.
Nó nhỏ giọng gọi: “A cha~”
Người ngủ say không hề động đậy, Thừa Ý lại bò lên thêm một chút, dang tay ôm cổ Tần Tiểu Mãn, hôn lên mặt cậu một cái.
Giống như khi cha nó không có ở nhà, mỗi tối trước khi ngủ Tần Tiểu Mãn đều hôn lên má nó, nó cũng nhẹ nhàng hôn một cái.
Như vậy khi ngủ sẽ không có quái vật miệng rộng, lưỡi dài đến trong mơ dọa trẻ con, buổi tối có thể ngủ ngon hơn.
Nó cũng muốn tiểu cha ngủ trưa thật ngon, vì gần đây tiểu cha ăn cơm luôn
muốn nôn, trước kia ăn được ba bát cơm giờ chỉ ăn được một bát thôi.
Tần tỷ tỷ nói là vì a cha trong bụng có em bé, em bé khó chịu quấy phá, nên tiểu cha cũng thấy khó chịu.
Thừa Ý hôn Tần Tiểu Mãn xong, lại bò đến trước bụng hơi nhô lên của Tần Tiểu Mãn, nghiêng đầu, nhẹ nhàng áp mặt vào bụng cậu.
Nó mở to mắt, nhẹ nhàng vỗ về eo Tần Tiểu Mãn, nhỏ giọng nói. Nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt dỗ dành em bé.
Làm xong những việc này, nó mới bò xuống giường, tự mình mặc quần áo ở chiếc trường kỷ bên cạnh.
Cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
Ánh nắng trong sân rất đẹp, hành lang ngập tràn ánh nắng xuân. Ánh nắng tháng tư không chói chang, chỉ cảm thấy dịu dàng.
Nó nhảy chân sáo dọc theo hành lang ra cổng lớn. “Tiểu công tử muốn ra ngoài sao?”
Thủy Cần đang bận rộn trong sân, thấy Thừa Ý trên hành lang liền đặt đồ trong tay xuống hỏi.
“Không ra ngoài, Vân Đoạt nói trưa nay muốn đến vườn nhà chúng ta chơi, ta đi mở cửa cho huynh ấy.”