XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-05-06 07:50:29
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều, Đỗ Hành trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Sau khi suy nghĩ một hồi, quyết định thể để những suy nghĩ khác phiền việc ôn bài nữa, thu dọn đồ đạc đơn giản, chuẩn trả chỗ ở .
Lập tức tìm một chỗ khác, dù bên cố ý khó, khấu trừ một ít tiền đặt cọc cũng .
Tiền mất tật mang là chuyện , chỉ sợ tai họa đến lúc đó tiền cũng giải quyết mới là rắc rối thật.
Dọn dẹp xong hành lý, Đỗ Hành định ngoài tìm , thì đến cổng thấy nhà bên cạnh đậu một cỗ xe ngựa lớn, cửa còn bốn tên thị vệ đeo đao.
Đỗ Hành giật , vội vàng lùi , nấp ở cửa.
Một lát , thấy Tào Hoảng lúc sáng còn vênh váo với trói gô, hai tên đại hán lực lưỡng xách lên ném trong xe ngựa.
Cùng với là một đàn ông trung niên, tức giận mà toát vẻ uy nghiêm, trong mắt đầy phẫn nộ, từ xa thể thấy rõ cơn giận của ông .
Đứng cửa chỉ Tào Hoảng mắng mỏ vài câu, nhưng giọng nhỏ, bên rõ.
“Tên nghịch tử, chê nhà yên tĩnh tìm nơi yên tĩnh ôn bài chuẩn khoa cử, mà ở đây uống rượu chơi gái!”
“Nếu sắp khoa cử, lão tử nhất định đánh gãy chân tên nghịch tử !”
Đỗ Hành kinh ngạc đầu Dịch Viêm bên cạnh, mà thuật nguyên văn những lời rõ.
Một lát , xe ngựa biến mất khỏi ngõ Lục Hợp.
Đỗ Hành mới : “Ngươi mà còn bản lĩnh !”
Dịch Viêm mặt cảm xúc : “Trước đây săn ở trong rừng, núi rừng sâu thẳm thỉnh thoảng gấu xuất hiện, luôn cảnh giác đề phòng, lâu dần thính lực liền luyện .”
Đỗ Hành mím môi gật đầu, quả nhiên là một bản lĩnh , lén là một.
Thấy Tào Hoảng đưa , Đỗ Hành thẳng dậy, lời mắng mỏ của đàn ông , xem Tào Hoảng vốn là một tên công tử bột, dù Đỗ Hành lai lịch của , nhưng thấy phụ , hình như là con cháu nhà võ tướng.
Nếu thật là , với bộ dạng yếu ớt của Tào Hoảng, cũng trách triều đình đánh trận mấy tháng bại trận.
Tào Hoảng gia đình đưa , như Đỗ Hành do dự nên đổi chỗ ở nữa .
Tìm một nơi yên tĩnh để ở dễ dàng, hơn nữa chuyển chuyển cũng phiền phức.
Đỗ Hành suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ở .
Sau đó, Đỗ Hành an tâm ôn bài trong nhà, vài ngày thêm hai vị thư sinh đến ở.
Sau khi chào hỏi , cũng chuyện nhiều, ai nấy đều ở trong phòng của nước rút cuối cùng.
Những thư sinh thể thuê nhà dân để ở gia cảnh cũng khá giả, ai cũng mang theo một tiểu đồng để lo liệu cuộc sống hàng ngày, bình thường cũng chỉ mấy tiểu đồng gặp , lúc rảnh rỗi còn thể trò chuyện.
Dịch Viêm mặt lạnh, nhiệt tình, tự nhiên hòa nhập tập thể, nhưng cũng quan tâm.
Tiểu đồng ngày nào cũng ngoài mua đồ ăn, nên rõ tin tức bên ngoài, Dịch Viêm cũng đôi chút kể cho Đỗ Hành .
Ví dụ như càng gần đến kỳ thi, khách sạn, nhà dân trong thành càng tăng giá cùng một chuyện linh tinh khác.
Còn một lão tú tài nhiều năm thi đỗ, nay thấy đông đảo sĩ tử kinh dự thi xuân trong lòng đố ky, phát điên mà thấy sĩ tử là đánh đập, khiến ba bốn sĩ tử thương, nhẹ thì trầy xước, nặng thì thể dự thi.
Cuối cùng còn kinh động đến Phủ doãn phủ Thuận Thiên.
Đỗ Hành ăn cơm chuyện phiếm, càng càng nhíu mày, kinh thành quả thật đông việc tạp.
May mà tìm một căn nhà yên tĩnh, cũng ngoài dạo chơi, nếu thực sự sẽ gặp chuyện gì.
Dịch Viêm bên cạnh, cũng yên tâm hơn ít.
Xuân viên ngày mồng chín tháng ba khai khảo, theo lệ ngày mồng tám trường thi.
Dù địa điểm thi khác , nhưng quy trình thi đại khái cũng giống , Đỗ Hành cũng quá lo lắng.
Lần trường thi mười lăm ngày mới , tổng cộng ở trong đó bảy ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-212.html.]
Thời tiết cũng ấm lên nhiều, mang thức ăn cũng sợ dễ hỏng. Do thời gian ở trường thi lâu nên cho phép sĩ tử mang gạo tự nấu, nhưng Đỗ Hành vẫn mang theo, thời gian thi tuy rộng rãi, nhưng tự nấu ăn cũng phiền phức.
Tuy nhiên, vẫn mang theo một ít than và một cái lò nhỏ, thời tiết lạnh giá , đun nước nóng uống sưởi ấm ban đêm đều hữu dụng.
Hắn mang theo túi lớn túi nhỏ xếp hàng kiểm tra, dòng đông đúc, trong lòng vẫn mong mỏi gặp bạn học cũ.
kinh thành rộng lớn, trường thi cũng rộng, sĩ tử tụ tập, ai nấy đều mang theo chăn màn, giỏ thức ăn,…cảnh tượng khá hỗn loạn, Đỗ Hành thấy một gương mặt quen nào.
Lạc Hà huyện chỉ vài con phố quen thuộc mà gặp quen còn dễ, huống chi là kinh thành rộng lớn.
Trong lòng buồn, đúng là “Hôm nay chia tay, gặp khó khăn”.
Sắp đến lượt , Đỗ Hành dặn dò Dịch Viêm vài câu, đó mới yên tâm trường thi.
Hắn trong trường thi, các sĩ tử khiêng vác chăn màn, giỏ thức ăn, lặng lẽ tìm phòng thi của , trông khá giống những lao động lên thành phố.
Không khỏi bật , mang theo đồ đạc của phòng thi. Mọi việc là dọn dẹp sắp xếp, ngược cũng khá thành thạo.
Kỳ thi hội do Lễ bộ Thị lang và đại thần do hoàng đế đặc biệt chỉ định chủ khảo, dự thi ngoài sĩ tử các phủ huyện, còn giám sinh của Quốc tử giám kinh thành.
Mức độ nghiêm khắc của giám thị Đỗ Hành cảm thấy cũng tương đương với kỳ thi hương, kỳ thực chỉ cần bản trung thực thi cử, ý đồ gì khác, thì cũng sẽ thấy những việc giám sát bên ngoài nghiêm khắc.
Đỗ Hành lấy hai cục than bạc mua ở trong thành cho lò nhóm lửa, đun chút nước nóng uống cho ấm .
Hắn trời âm u bên ngoài trường thi, trong lòng cũng giống như bầu trời từ khi kinh bao giờ quang đãng, chút buồn bực.
Không kỳ thi hội thể thuận lợi như những thi .
Nếu xuân vi đỗ đạt, đó lên điện thí, chẳng thực sự thể bước quan trường, tạo phúc cho dân chúng một phương ?
Như chẳng đúng nghề cũ ?
Bỗng nhiên Đỗ Hành lắc đầu, tân khoa tiến sĩ từ nhất giáp đến nhị giáp trung du năm ngoái mới thuận lợi bổ nhiệm quan, còn tình hình năm nay thế nào, e rằng sẽ càng khốc liệt hơn.
Đến lúc đó đỗ đạt mà quan mới phiền.
Nếu thật sự bổ nhiệm quan, cũng ở kinh thành lụng vất vả, sẽ về huyện, mặt dày đến thư viện Bạch Dung xin một chức vụ dạy học, vợ con ấm êm cũng sống thoải mái.
Đỗ Hành nghĩ lung tung đủ thứ, trong mơ lúc thì thi cử quan triều đình, lúc thì là Tiểu Mãn, Thừa Ý và đứa con chào đời.
Những giấc mơ rời rạc đan xen , đêm ở trường thi tự nhiên ngủ ngon giấc.
Ngày hôm , Đỗ Hành tiếng chuông đánh thức, bên ngoài lất phất mưa phùn như đường trắng, xoa xoa đôi mắt và đầu sưng.
Đêm qua mơ nhiều, nhưng giờ chẳng nhớ gì, chỉ duy nhất nhớ rõ một giấc mơ là – bản bảng vàng đông nghịt, lắc đầu.
Hắn trượt !
Đỗ Hành thở dài một , cảm thấy giấc mơ ít nhiều gì cũng xui xẻo.
để suy nghĩ nhiều, nhanh bài thi phát xuống, tiếp theo là giám khảo đề.
Trận đầu thi bốn đề nghĩa lý tứ thư, vẫn là giám khảo cầm đề bài tuần tra, sĩ tử chép đề giấy nháp .
Trời còn sớm, để tránh sĩ tử rõ, bên cạnh giám khảo đề còn bốn phụ khảo cầm đèn lồng.
Đỗ Hành giám khảo cầm đề bài từ xa tới, nghiêm túc chờ đợi.
khi đề bài rõ ràng lọt mắt, lưng Đỗ Hành bỗng cứng đờ, cây bút lông chấm mực trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống giấy nháp.
Hắn đề bài thứ nhất đề bài rõ ràng là: “Nhật trung vi thị, trị thiên hạ chi dân, tụ…”
Đề bài im lặng bảng, nhưng bên tai Đỗ Hành vang lên giọng ngâm nga tự tin kiêu ngạo của Tào Hoảng.
Đỗ Hành thậm chí dám hết đề bài, chỉ cảm thấy lạnh toát.
Vẻ mặt kinh ngạc vì mất bình tĩnh khiến những sĩ tử đang vùi đầu chép đề nghi ngờ, trong lòng dậy sóng.
Thấy giám khảo đề sắp qua, mới sực tỉnh vội vàng nhặt bút lên, ngơ ngác chép hai đề bài còn giấy nháp.