Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-05-06 07:50:23
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mười hai ngày sau, Đỗ Hành mới đến kinh thành.

Nguyên định phải mất nửa tháng mới tới nơi, nào ngờ Dịch Viêm giục ngựa vừa vững chắc vừa nhanh chóng, rút ngắn được mấy ngày đường.

Đến kinh sớm bao giờ cũng tốt hơn là lỡ dở trên đường. Sau khi ổn định chỗ ở, còn có thể ôn bài thêm hai ngày.

Dù ngồi xe ngựa trên đường, nhưng không gian chật hẹp, muốn tập trung đọc sách thật sự không dễ.

Một hai ngày đầu còn chịu được, lâu dần chân tay tê dại, chỉ muốn xuống đi bộ cho thoải mái.

Ngày vào kinh đã quá giờ Tuất, tháng hai ở kinh đô vẫn còn rất lạnh, gần bằng tháng Chạp ở Lạc Hà huyện.

Nhưng dù sao cũng là dưới chân thiên tử, tuy đã vào đêm nhưng trên quan đạo ngoài thành đã có thể thoáng thấy kinh thành đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, nhìn từ xa dường như cũng thấy ấm áp hơn.

Càng đến gần cổng thành, càng nghe thấy tiếng người ồn ào.

Tuy mệt mỏi vì đường xá xa xôi nhưng lúc xuống xe nhìn kinh đô phồn hoa, cảm giác buồn bực trên đường tiêu tan hết, thay vào đó là niềm vui mừng cuối cùng đã đến nơi.

“Giờ này e là khó tìm nhà dân để ở, hôm nay tạm thời cứ tìm khách điếm trọ lại đã.”

Đỗ Hành nói một câu. “Ngài cứ quyết định.”

Ngay từ cổng thành, Đỗ Hành đã vội vàng xuống xe, Dịch Viêm dắt ngựa đi theo sát phía sau.

Hai người vừa vào thành, chưa kịp ngắm nhìn sự phồn hoa của kinh đô, liền có người xông tới, nhưng chưa kịp đến gần Đỗ Hành đã bị Dịch Viêm dùng cánh tay chặn lại.

“Vị huynh đệ này, cánh tay thật rắn chắc!”

Thấy bị cản, người đàn ông ăn mặc xuề xòa vẫn cười hề hề.

Đỗ Hành nhẹ nhàng vỗ vào tay Dịch Viêm, ra hiệu hắn đừng manh động. Dịch Viêm liền lùi lại một bước.

“Không biết vị tiểu huynh đệ này có việc gì?”

“Vị lang quân này là sĩ tử lên kinh ứng thí phải không? Có cần sắp xếp chỗ ở không, tiểu nhân đây có chỗ trọ khắp kinh thành, chỗ nào tốt, chỗ nào vừa túi tiền, kiểu gì cũng có.”

Tên môi giới vội vàng rút ra một tấm bản đồ từ trong tay áo: “Ngài xem, những chỗ có dấu đỏ trên này đều có thể thuê ở.”

Đỗ Hành nghe vậy mới biết mình đã lo xa, có rất nhiều người muốn nhân dịp khoa cử làm ăn.

Đã có nhu cầu, hắn cũng không làm cao, nhận lấy tấm bản đồ liếc nhìn, vừa xem vừa nói: “Chỗ các ngươi là khách điếm hay nhà dân?”

“Đều có, lang quân đến kinh còn sớm, hiện tại chỗ cho thuê trong ngoài thành không khan hiếm lắm, giá cả cũng có thể thương lượng.”

“Vậy thì tìm một nhà dân yên tĩnh, ít người.”

Đỗ Hành nói chuyện với tên môi giới một hồi, cuối cùng quyết định thuê một căn nhà trong khu dân cư Lục Hợp, cách trường thi khoảng một nén nhang đi bộ.

Ngõ Lục Hợp là con ngõ khá tốt trong thành, nghe nói không ít quan lại triều đình đều có nhà ở đây, nhà cửa rộng rãi, yên tĩnh.

Chỉ là nhà hai ba gian chắc chắn không thể chỉ cho một người thuê, Đỗ Hành đến sớm, xin được một gian lớn, Dịch Viêm cũng có thể ở gian ngoài.

Đợi muộn hơn, nhất định còn có sĩ tử khác đến ở cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-210.html.]

Thực ra cũng có thể bao trọn cả căn nhà, chỉ là riêng một gian đã mất hơn hai mươi lượng bạc, cả căn nhà chắc chắn tốn kém không ít.

Dù hiện tại nhà hắn không thiếu chút tiền trọ này, nhưng Đỗ Hành cảm thấy không cần thiết phải tiêu xài như vậy, thực sự không đáng.

Sau khi ổn định chỗ ở, Đỗ Hành vẫn tắm nước nóng như thường lệ, trong phòng được đốt than, cuối cùng cũng không còn thấy lạnh nữa.

Ngõ Lục Hợp cách khu náo nhiệt hai con phố, kinh đô không ngủ đêm dù bên ngoài ồn ào náo nhiệt đến đâu, ở trong này lại chẳng thấy ồn, đúng là tiền nào của nấy.

Gió đêm thổi vù vù, vô cùng lạnh lẽo.

Đỗ Hành đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thời tiết thế này chỉ sợ sẽ có tuyết rơi.

Hắn viết một bức thư nhà định sáng mai tìm người đưa về, đi đường mười ngày cũng chưa được ngủ một giấc ngon lành, hôm nay cũng không ôn bài nữa, nghỉ ngơi sớm lấy lại tinh thần mới là chính.

Bận bịu một hồi cũng không còn sớm, Đỗ Hành nằm xuống trở mình hai cái liền ngủ thiếp đi.

Cũng không biết là mấy giờ, trong cơn mê man, hắn dường như nghe thấy tiếng yến tiệc ca múa ồn ào.

Đỗ Hành ngủ mơ màng, trong tiềm thức cảm thấy không nên có những âm thanh này, chắc là đang nằm mơ.

Nhưng càng ngủ, âm thanh lại càng rõ ràng hơn.

Hắn khó chịu ngồi dậy trong bóng tối, gió bên ngoài vẫn đang thổi, thổi lá cây trong vườn xào xạc, nhưng trong tiếng gió lại xen lẫn tiếng cười nói, uống rượu.

Đỗ Hành thắp đèn, đi ra khỏi phòng.

Thấy Dịch Viêm đang nằm ngủ ở gian ngoài cũng mở mắt. “Giờ nào rồi?”

“Giờ Tý rồi.”

Đỗ Hành cau mày, tiếng cười nói vẫn không dứt, thoang thoảng vọng lại.

“Là nhà bên cạnh.”

Dịch Viêm ngồi dậy khỏi giường: “Sau giờ Hợi có một tên tiểu đồng dẫn theo mấy người ở kĩ viện vào nhà, sau đó thì bắt đầu ồn ào.”

Đỗ Hành nhíu mày, nghe tình hình này có vẻ như có người cảm thấy tầm hoan tá lạc trong kỹ viện chưa đủ thú vị, thế mà còn dẫn người về nhà làm trò.

Nghe nói kinh thành nhiều quý tộc, công tử bột cũng không ít, ăn chơi trác táng là chuyện thường tình, dân phong cũng cởi mở hơn nhiều so với những vùng xa xôi hẻo lánh.

Nhưng dù có cởi mở đến đâu cũng không nên ca hát giữa đêm khuya làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi.

“Tiểu nhân qua nhắc nhở một chút?”

Dịch Viêm thấy Đỗ Hành bị đánh thức, liền xin ý kiến.

Đỗ Hành xua tay, kinh đô này rơi xuống một viên gạch, mười người bị đập trúng thì chắc chín người là hoàng thân quốc thích, họ từ xa đến ứng thí nên càng phải khiêm tốn kín đáo hết sức có thể, nếu gây rắc rối ở đất khách quê người thì làm sao mà phân bua.

“Không sao, cứ xem ngày mai có như vậy nữa không, nếu vẫn ồn ào như vậy thì hãy tìm người đổi chỗ ở khác.”

Dịch Viêm đáp một tiếng.

Loading...