Cần ca nhi biết Thừa Ý sẽ không chạy lung tung, nhưng tuyệt đối cũng không thể rời khỏi cậu bé, cậu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Dịch Viêm mặt lạnh đang đứng như khúc gỗ ở phòng gác.
“Ừ.”
Cần ca nhi biết người làm thuê mới đến này là người theo lệnh của lão gia, ngày thường luôn mặt lạnh, cũng không nói chuyện với ai.
Người hầu trong nhà đều sợ Dịch Viêm, nào ngờ hắn cũng khá dễ nói chuyện. Cần ca nhi nói lời cảm ơn, lại dặn dò Thừa Ý vài câu rồi mới đi vào.
Thừa Ý nhìn Dịch Viêm một cái, Dịch Viêm đang đứng ở phòng gác cũng nhìn lại.
Cậu nhóc mím môi, lúc trước người ca ca này đến nhà luôn cau có, cũng không nói chuyện.
Lúc đầu cậu nhóc còn tưởng hắn bị câm, thương hắn mãi, kết quả có một hôm ăn cơm lại thấy hắn nói chuyện với cha.
Ngày thường cậu nhóc cũng ít tiếp xúc với Dịch Viêm, hơi ngại ngùng, hiện giờ vẫn chưa dám nói chuyện với hắn.
Dịch Viêm nhìn cậu nhóc mà hắn có thể nhấc lên bằng một tay, không biết đang nghĩ gì, nhưng cậu bé này vô hại, rất xinh xắn, bình thường thấy Đỗ Hành ôm cậu nhóc mềm nhũn vào lòng rất ngoan ngoãn, nghe lời.
Đỗ Hành rất cưng chiều cậu bé này, trông cũng thật sự rất đáng yêu.
Hắn nhìn cậu nhóc mắt to hơi mơ màng, học theo giọng điệu quan tâm của Đỗ Hành: “Có muốn uống nước không?”
Thừa Ý vừa mới uống một bát cháo to, không muốn uống nước chút nào, lại càng không dám nhờ Dịch Viêm mặt lạnh thậm chí còn hơi hung dữ lấy nước cho cậu nhóc uống.
Cậu nhóc cảm thấy người anh trai này không phải đang hỏi cậu nhóc có muốn uống nước hay không, mà là đang hỏi cậu nhóc có muốn uống thuốc hay không.
Vội vàng lắc đầu.
Dịch Viêm thầm nghĩ cậu nhóc này thật phiền phức, chỉ cần không khóc nháo là được, hắn không nói nữa, đứng bên cạnh như bức tường canh giữ cửa.
Thừa Ý ngồi trên ghế nhỏ xem lũ trẻ con nghịch ngợm hồi lâu, chạy đông chạy tây, sao xem cũng không thấy chán.
Đám trẻ con chạy mệt, đưa tay lau mồ hôi trên trán, chú ý đến có một gương mặt lạ lẫm ở cổng nhà.
Có một cậu bé mập mạp chạy đến, nhìn Thừa Ý trắng trẻo mũm mĩm, trẻ con chưa biết thế nào là đẹp hay không đẹp, nhưng luôn bị thu hút bởi những thứ tốt đẹp.
Cậu bé ôm một quả cầu nhỏ tròn vo, đứng dưới bậc thang nhìn Thừa Ý. “Sao cậu cứ nhìn chúng tớ, có phải muốn chơi cùng chúng tớ không?” Thừa Ý mím môi, không nói gì.
Cậu bé mập mạp thấy Thừa Ý không nói chuyện liền hơi khó chịu, đám trẻ con trong hẻm đều nghe theo lời cậu ta.
Cậu bé hung dữ nói: “Nếu cậu dám không chơi cùng chúng tớ, lát nữa chúng tớ sẽ ra vườn phía trước chơi, không cho cậu xem nữa.”
Thừa Ý nhỏ giọng nói: “Tớ chạy không nhanh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-208.html.]
“Vân Đoạt, đừng gọi cậu ta chơi cùng chúng ta, cậu ta trông ngốc nghếch, lát nữa ngã xuống chắc chắn sẽ khóc.”
Bên cạnh cậu bé mập mạp còn có một cậu bé mập mạp khác, kéo cậu ta đi về
phía trước: “Chúng ta mau đi nổ kênh nước đi.”
Một đám trẻ con vây quanh cậu bé mập mạp, lại chạy đi mất. Thừa Ý cúi đầu, có chút buồn bã.
Dịch Viêm thấy vậy, khẽ cau mày.
“Ta đi bắt bọn chúng lại chơi với nhóc?”
Thừa Ý nghe thấy giọng nói của Dịch Viêm mở to mắt: “Nhưng bọn họ là trẻ con, không phải gà con, sao có thể bắt lại chơi được?”
Dịch Viêm không nói gì, đi thẳng xuống bậc thang. “Á á á, tên xấu xa. Đừng ôm ta!”
Tiếng la hét oa oa vang lên.
Cậu bé mập mạp tên Vân Đoạt bị Dịch Viêm xách lên bằng một tay kẹp vào nách, tiện tay lại bắt thêm một cậu bé mập mạp khác kẹp vào bên kia.
Đám trẻ con thấy đại ca bị bắt liền đuổi theo Dịch Viêm.
Thừa Ý vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cậu bé hơi sợ hãi, luống cuống tay chân không biết phải làm sao, chỉ có thể mở to mắt nhìn Dịch Viêm đi tới, xung quanh còn có một đám trẻ con.
Cậu bé mập mạp vừa nãy còn hung dữ giờ đang đạp chân: “Ta muốn xuống, ta muốn xuống.”
“Dịch Viêm, ngươi đang làm gì vậy!”
Đỗ Hành vừa từ bên ngoài trở về, vừa xuống khỏi kiệu đã thấy Dịch Viêm mỗi tay kẹp một cậu bé mập mạp đang há miệng khóc oa oa, giống như kẻ bắt cóc trẻ con.
Dịch Viêm thấy Đỗ Hành, thẳng thắn nói: “Bắt bọn chúng lại chơi với tiểu công tử.”
“…”
Đỗ Hành nghe vậy vội vàng tiến lên giải cứu hai cậu bé mập mạp: “Đâu có kiểu chơi như vậy!”
Nhìn hai cậu bé mập mạp đang khóc to, Đỗ Hành lấy ra ít trái cây dỗ dành, hai cậu bé mập mạp sụt sịt mũi, cầm lấy trái cây của Đỗ Hành liền bỏ chạy.
Đỗ Hành tức giận không chịu được: “Nếu ta về trễ một chút, lát nữa các nhà sẽ tìm đến cửa nói bắt cóc trẻ con mất.”
Dịch Viêm khó hiểu: “Đầy đường toàn là những đứa trẻ chỉ biết khóc oa oa, còn có người thèm bắt cóc sao?”
“…”